Nếu đầu Kiều Hành Vượng có tóc thì bây giờ Kiều Ấu rất muốn xoa đầu cháu trai mình. Nhưng cái trán kia quá sáng, cô không thể xuống tay được.
Kiều Hành Vượng cầm xấp giấy trên bàn trà lên, kích động đưa giấy tới trước mặt Kiếu Ấu, hưng phấn không nói nên lời: “Cô út, đã có kết quả kiểm tra DNA rồi. Chúng ta là người thân!”
Kiều Ấu không thấy ngạc nhiên chút nào, cô đã biết kết quả này từ trước, thế nên cô vẫn bình tĩnh. Nhưng Kiều Hành Vượng thì không bình tĩnh được, ông ấy không thể nào ngờ được mình sẽ gặp lại cô út sau năm mươi năm.
Ông ấy kích động mời Kiều Ấu ngồi xuống sô pha, tỏ ra thân thiết hỏi: “Cô út, rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì?”
Năm đó ông ấy mới ba tuổi, ký ức về ngày Kiều Ấu mất tích cũng rất mờ nhạt. Ông ấy chỉ nhớ mang máng, ngày đó mưa rất to, mưa rơi ào ào xối ướt con đường trước nhà. Nhưng có thứ còn dữ dội hơn cả cơn mưa bên ngoài, là nước mắt của bà nội.
Ngày đó, cả nhà hoàn toàn rơi vào hỗn loạn, cứ thế kéo dài tận mấy ngày, đến bây giờ ông ấy vẫn nhớ loáng thoáng tiếng khóc tuyệt vọng của bà nội.
Sau khi ông ấy lớn lên, cái tên Kiều Ấu đã trở thành từ cấm trong nhà, mấy đứa nhóc không dám nhắc đến từ này trước mặt người lớn. Nếu nhắc tới, nước mắt của bà nội sẽ không kiềm được mà tuôn rơi.
Kiều Ấu là đứa con mà bà ấy yêu thương nhất, so sánh với hai đứa con trai, con gái út mới là chiếc áo bông tri kỷ của mẹ. Năm đó, Kiều Ấu chỉ mới mười sáu tuổi, đang là độ tuổi tươi như hoa chớm, còn chưa kịp nở đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Sống không thấy người, chết không thấy xác.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play