Lisenvine nhìn gã một cái: “Bảy ngày sau, Jayke theo lệnh đi tới thủ đô, gia nhập đội hộ vệ hoàng thành Hawke.”

Thân thể Boer cứng đờ, biết đây là đang ám chỉ gã tốt nhất không được giở trò. Khuôn mặt gã vặn vẹo, nhưng cũng không dám làm trái, chỉ có thể ngoan ngoãn đáp ứng.

Đáng chết! Đáng chết!

Cái tên Jayke khốn kiếp này, vậy mà lại dựa vào việc bán đứng chủ nhân cho mình một ngụm cơm để thoát khỏi thân phận nô lệ, không chỉ như thế, còn có được cơ hội gia nhập lực lượng bảo vệ hoàng thành, đội hộ vệ Hawke!

Thật đúng là để cho nó một bước lên trời!

Boer tức giận đến mức cơ mặt đều phát run, biểu cảm cũng trở nên dữ tợn, rồi sau đó giống như đột nhiên nhớ tới Lisenvine vẫn còn ở đây, gã lại bắt đầu liều mạng khống chế sắc mặt. 

Vì thế qua một phen động tác này, thịt mỡ trên mặt hắn run rẩy không ngừng, vừa cổ quái lại buồn cười.

Sheryl ở trong Ma Kính hóng chuyện khi nhìn thấy biểu cảm vặn vẹo trên mặt Boer, thì cười không ngừng: “Thật ngu ngốc……”

Đương nhiên, lời này không chỉ nói biểu cảm của Boer, mà là bởi vì một phú thương khôn khéo như gã lại sai lầm, đem dã lang đói khát đã lâu xem thành một con chuột nhắt nhỏ yếu đáng thương.

Sheryl khi nhớ lại thiếu niên tên Jayke kia, ấn tượng sâu nhất chính là lúc đối phương bị bắt nạt và đánh đòn, ẩn sâu dưới mái tóc rối bù màu hạt dẻ hơi bẩn là một đôi đồng tử tràn đầy sát ý cùng dã tâm đáng sợ.

Boer cho rằng Jayke có thể một bước lên trời là vì mật báo chuyện Gương Thần, mà nguyên nhân thật sự chính là, bản thân cậu ta đã có sẵn năng lực để gia nhập đội hộ vệ hoàng thành Hawke.

Thiếu niên tên Jayke kia, sở hữu thính giác siêu cường, có thể nghe rõ âm thanh trong phạm vi hơn mấy trăm mét.

Cậu ta, chẳng qua chỉ là thiếu một cơ hội mà thôi.

____

Từ trấn nhỏ Calderaa đến chủ thành, nếu cưỡi ngựa đi theo con đường chính, đại khái chỉ cần khoảng ba ngày.

Sau khi Lisenvine đem Gương Thần bỏ vào một cái hộp tinh xảo, lại không đi trên con đường chính nhanh nhất mà chọn men theo một hẻm nhỏ vô cùng hẻo lánh kín đáo trong rừng cây rậm rạp.

Sheryl cứ như vậy ở trong mặt gương, bị Lisenvine một đường mang ra khỏi trấn nhỏ Calderaa.

Lúc mặt trời sắp lặn, Lisenvine đã rong ruổi hơn mấy canh giờ mới dừng lại, hắn nhảy xuống ngựa, trong lúc nó ăn cỏ thì ngồi dưới một gốc cây ở bên cạnh, lấy ra một phần bánh nếp ngọt khô để lót dạ.

Lisenvine không thích ăn đồ ngọt lắm, nhưng lượng đường trong bánh nếp lại khá đầy đủ, có thể bổ sung năng lượng đã tiêu hao trong cơ thể hắn nhanh chóng hơn các loại đồ ăn khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play