[ZHIHU] CÓ THAI VỚI BẠN TRAI CŨ - LỤC LÂM X TÔ BỐI BỐI

4


1 tháng


Tác giả: 雾里

Chuyển ngữ: Hiên nhà mùa xuân 

12.

Tôi tưởng rằng sau khi tôi đưa ra yêu cầu, Lục Lâm sẽ từ chối tôi, hoặc anh ấy sẽ cân nhắc một thời gian?

Nhưng tôi không ngờ sau khi tôi nói xong yêu cầu này, anh ấy đáp ứng một cách sảng khoái.

Thật ra tôi cũng không phải người mê tiền, tôi luôn cảm thấy “tình yêu” là thứ hư vô.

Tôi có ý nghĩ, nếu sau này Lục Lâm ngoại tình thì ít nhất tôi cũng có được sự đảm bảo.

Mặc kệ là ngoại tình hay tình cảm tan vỡ, dù sao chỉ cần chúng tôi ly hôn, ít nhất chị đây vẫn là một phú bà, thế là đủ rồi.

Cũng được, Lục Lâm đã vượt qua bài kiểm tra của tôi.

Tiếp theo, Lục Trà Xanh đi thăm bố mẹ tôi.

Tôi kể cho anh ấy chuyện dì Lý mồm rộng, anh ấy bèn đưa ra quyết định dứt khoát là không về công ty nữa, đi mua quà đến nhà bố mẹ tôi.

“Này! Anh thật sự dám đi?”

Lục Lâm đi phía trước, tay xách túi lớn túi bé, hình tượng này không hề giống một CEO chút nào, đúng không?

Chân tôi đã đổi thành giày đế bằng, giày cao gót được tôi xách trên tay.

Lục Lâm mua giày đế bằng, chẳng cần nói, rất vừa vặn.

Trà xanh ngày nào cũng bận rộn với công việc ở công ty, bận đến nỗi chân không chạm đất, không ngờ anh ấy còn nhớ tôi đi giày cỡ bao nhiêu.

Còn rất cẩn thận, cộng điểm, cộng điểm.

Lục Lâm gãi đầu, trông hơi ngốc, “Bối Bối, bố mẹ sẽ không đánh anh chứ.”

Tôi nhìn dáng vẻ của anh bèn bật cười.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy như thế này, thật lạ, thật sự rất lạ.

“Đánh anh? Sao thế được chứ?”

Tôi thấy ánh mắt Lục Lâm sáng lên.

“Bố em sẽ đấm anh.”

“Tiểu Lâm Lâm, búa thần đã được chuẩn bị cho anh rồi đó.”

Lục Lâm ủ rũ.

Tôi thong thả đi phía trước, không thèm để ý Lục Lâm đang đi phía sau.

Không ngờ, tính ăn miếng trả miếng của Lục Lâm rất nghiêm trọng, phát huy bản tính trà xanh của mình.

Anh ấy đuổi theo, đến gần tôi nói: “Chị Tiểu Tô, chị không giúp A Lâm sao? Chị nhẫn tâm nhìn A Lâm bị đánh sao?”

Tôi nổi hết da gà.

“Giúp em đi giúp đi!”

Tôi đành phải đẩy anh ra: “Giúp anh, còn không được sao?”

Lục trà xanh cười đắc ý.

Tôi lắc đầu, tôi thực sự không có cách nào để bắt chẹt anh được.

13

Tôi và Lục Lâm lo lắng đứng trước cửa, thảo luận hơn mười phút xem ai sẽ gõ cửa.

Cuối cùng tôi không chịu nổi nữa, ra ta với Lục trà xanh.

Tôi nhéo tai anh, nghiêm túc nói: “Có gõ cửa hay không?”

“Em gõ cửa này suốt mấy chục năm rồi, anh gõ một lần thì sao chứ? Hả!”

Anh ấy kêu “Úi úi”, “Gõ gõ gõ!”

Tôi buông tay ra, Lục Lâm giống như một cô vợ nhỏ, nhìn tôi.

Tôi buông tay ra, nhướng mày, anh đâu có thể làm gì em?

“Cạch ~”

Cửa mở ra.

Lúc này tôi đang làm mặt hề với Lục Lâm, mà Lục Lâm cũng đang giơ tay lên, trong tư thế gõ cửa.

Hai chúng tôi nhìn mẹ đang mở cửa ở bên trong, chuyện này chuyện này…thật sự rất lúng túng.

Mẹ tôi kéo Lục Lâm đi thẳng vào trong.

“Là Tiểu Lục hả? Thằng bé này, cô ở nhà đợi con mấy năm, sao hôm nay mới đến đây?”

Bản thảo mà Lục Lâm chuẩn bị phút chốc đã bị hỏng, cũng may anh ấy có kinh nghiệm tác chiến dày dặn khi kinh doanh, phát huy tại hiện trường, tiếp nhận sự hỏi han nhiệt tình của mẹ tôi.

Lúc này tôi còn đứng sững ngoài cửa nhìn cảnh này.

Sự phát triển cốt truyện này thực sự là bất ngờ.

Lục Lâm cũng để ý, chạy đến đỡ tôi vào.

Bố tôi ngồi trên sofa, buồn bực uống trà, không nói lời nào, hù cho Lục Lâm thấp thỏm.

Người bình thường ở công ty nói một là một, lúc này ngồi trước mặt bố tôi không dám động đậy chút nào.

Mẹ tôi cười toe toét, “Cô biết cháu, Tiểu Lục, trong nhật ký của Bối Bối, trang nào cũng viết về cháu.”

“Mẹ!”

Lục Lâm không biết về cuốn nhật ký, nói chuyện này làm gì chứ?

Khó khăn lắm mới gây khó dễ cho anh ấy, đừng khiến anh ấy được tự do trong phút chốc.

“Được rồi, được rồi, mẹ không nói nữa, dì Lý của con nói cho mẹ rồi, mang thai à? Kết hôn! Kết hôn ngay!”

“Mẹ đồng ý mối hôn sự này!”

Tôi khẽ hỏi: “Mẹ, mẹ không tức giận hả?

“Tức giận gì? Tức giận con mang thai à?”

“Nào có gì chứ! Lúc mẹ mang thai con cũng chưa có kết hôn.”

“Bà nói với con chuyện này làm gì?” Bố tôi nói mẹ tôi.

“Được rồi được rồi, không nói chuyện đó. Bối Bối, mẹ biết mà, từ nhỏ con chỉ thích thằng bé này lắm, thích đến không chịu được.”

“Hơn nữa con đã 28 tuổi rồi, có người muốn con cũng là tốt lắm rồi.”

…Mẹ là mẹ ruột con thật hả.

Nhìn thấy mẹ tôi thực sự rất vui, từ lúc Lục Lâm bước vào tới giờ là không khép miệng, luôn cười rất tươi.

Ban đầu tôi còn lo lắng ý kiến của bố, mặc dù ông luôn nghe theo mẹ tôi, nhưng lần này thực sự là việc lớn.

Không ngờ, sau khi Lục Lâm uống rượu với bố tôi, bố tôi đã thẳng thắn nói: “Con gái rượu của chú sau khi hẹn hò với cháu thì không còn thân thiết với chú nữa, hồi bé thân thiết với chú biết bao, luôn miệng gọi bố ơi.”

“Không ngờ, chiếc áo bông nhỏ đã lớn, chú nhìn ra được, con bé rất yêu cháu, Lục Lâm, cháu chắc chắn phải đối xử tối với con gái của chú.”

“Con sẽ, bố.”

Lục Lâm nhìn về phía mẹ tôi, “Những năm qua mẹ đã vất vả rồi, mẹ.”

Mẹ giơ tay lau nước mắt ở khóe mắt, vui vẻ đáp lời.

Ngay cả người cổ hủ như bố tôi, dường như mắt đã ửng đỏ.

14.

Cánh cửa đóng sầm lại.

Tôi và Lục Lâm ngơ ngác nhìn nhau.

Anh khoác tay lên vai tôi, cười nói: “Bố mẹ bọn mình đáng yêu ghê.”

Ai có thể ngờ rằng chỉ một giây trước đó, chúng tôi còn vui vẻ ở nhà, đang thưởng thức món cá chiên giòn chua ngọt mà mẹ tôi nấu, nhưng giây sau lại bị đuổi ra khỏi nhà nhỉ?

Mẹ tôi nói thế này: “Đi đi, đi đi! Bọn trẻ các con về nhà mình mà ở, đừng làm phiền bố mẹ.”

Còn bố tôi, đã say rượu từ lâu, được mẹ tôi dìu vào phòng ngủ.

“Vợ ơi, về nhà với anh đi.”

Lục Lâm nheo đôi mắt đào hoa, anh ấy cũng rượu, đã ngà ngà say.

Mắt đỏ hoe, quá quyến rũ.

Tôi cười, “Đi thôi.”

Lục Lâm uống rượu nên hôm nay tôi lái xe.

Trên đường, Lục Lâm đột nhiên yêu cầu dừng xe. 

Tôi nghĩ anh ấy uống quá nhiều rượu và muốn nôn, vội vàng dừng xe lại.

Ai ngờ, anh ấy xuống xe chạy phăm phăm về một hướng nào đó.

Tôi đuổi theo mấy bước nhưng không nên nên đành thôi.

Tôi thấy Lục Lâm vào một cửa hàng hoa, ra sau đó ôm một bó “hoa hồng xanh” trong tay, đoán là có 99 bông.

Được, anh ấy còn nhớ loại hoa tôi thích nhất, có triển vọng.

Lúc đó ánh nắng rất đẹp, người tôi thích ôm hoa tôi thích, đắm chìm dưới ánh mặt trời.

Anh ấy cười dịu dàng đi về phía tôi.

Lúc này trong lòng tôi chỉ có một suy nghĩ: Trai đẹp đúng là bổ mắt.

“A Lâm đã đặc biệt mua hoa, chị Tô Tô có thích không?”

Tôi ngượng ngùng gật đầu.

“Thích cũng vô dụng, đây là em mua cho vợ em.”

Tôi: “…”

Cơn tức giận bùng lên!

Thấy tôi sắp tức giận, Lục Lâm lại cố ý gọi từng tiếng “chị Tô Tô.”

Tên đàn ông khốn nạn này.

Lên xe, tôi không muốn để ý tới anh ấy, chỉ im lặng lái xe.

Đàn ông cũng phiền phức như vậy sao?

Lục Lâm thấy gọi “chị” cũng vô dụng, lại bắt đầu gọi từng tiếng “Vợ ơi.”

Có lẽ men rượu đã ngấm, anh ngồi bên ghế phụ, ánh mắt híp lại, trông như đang ngủ nhưng lại không ngủ, miệng cứ gọi “vợ ơi”, khiến cho trái tim tôi tan chảy.

Ban đầu tôi còn kiên nhẫn đáp lại, nhưng sau này quá phiền, tôi đã mua một cái băng keo y tế ở hiệu thuốc để dán miệng anh ấy lại.

Chuyện này không trách tôi được, do Lục Lâm uống say quá.

Tôi sợ mình không kiềm chế được.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play