[ZHIHU] CÓ THAI VỚI BẠN TRAI CŨ - LỤC LÂM X TÔ BỐI BỐI

3


1 tháng


Tác giả: 雾里

Chuyển ngữ: Hiên nhà mùa xuân 

9.

Nửa giờ sau, cuối cùng cũng có người bước ra khỏi phòng trà.

Lúc này tôi đang ngồi trong góc xa phòng trà nhất, buồn bã nhìn Lục trà xanh là người cuối cùng bước ra khỏi phòng trà.

Tôi nói sao chỉ mới hai tháng ngắn mà đã trở nên “trà” như vậy, hóa ra là ngày nào cũng ngâm mình trong phòng trà.

Lục trà xanh không chỉ “trà” nhất mà ánh mắt cũng rất tốt.

Anh ấy nhìn thẳng về phía tôi, tôi thấy khẩu hình miệng của anh ấy, “Chị Tô Tô”.

Tên! Khốn! Nạn! 

Lục trà xanh luôn đánh vào điểm yếu của tôi thì phải làm sao đây?

Một người phụ nữ ngoài 30 tuổi như tôi làm sao có thể đỡ được một chú sói con đẹp trai, nhiều tiền, giàu có gọi là “chị” được chứ?

Anh ấy tới! Anh ấy tới! Lục trà xanh đang đến chỗ tôi!

“Chị Tiểu Tô, A Lâm đưa chị đến bệnh viện nhé?”

“Không! Đi!”

“Có phải chị Tiểu Tô cảm thấy các thành viên ban giám đốc đều bị điếc không? Họ đều nghe được chị nói đang mang thai.”

Tôi không hiểu ý của Lục Lâm là gì, nghe được thì nghe, cắt giảm nhân sự thì cắt giảm nhân sự, chỉ cần không ai biết tôi đang mang thai con của Lục Lâm là được.

“Họ đều biết em đang mang thai con của anh.”

“Nói phét! Làm sao họ biết được?!”

Ngoài Lục Lâm ra, bố mẹ tôi chẳng ai biết tôi đang mang thai!

“Bởi vì A Lâm đã nói cho họ biết, chị Tô Tô, chị sẽ không trách em chứ?”

Tôi thực sự sắp bị tên trà xanh này làm cho phát điên!

Tôi thằng tay nhéo mạnh vào tai anh ấy và thốt ra câu chửi quốc hồn quốc túy: “Thằng ng* l**.”

Trên đường đi đến bệnh viện, Lục Lâm tự mình lái xe.

Tôi nhìn vào đôi tai đỏ ửng của anh ấy, không nhịn được hỏi: “Không đau à?”

Lục Lâm chỉ cười.

Cười cái quái gì.

Cười đến nỗi tôi cảm thấy xấu hổ!

Tôi không nhịn được lại mắng “Thằng ng* l**” lần nữa.

Anh ấy càng cười to hơn.

10.

Tôi cảm thấy vận may của mình mấy hôm nay có lẽ đã bị Lục trà xanh dọa chạy đi hết.

Nếu không thì sao cũng có thể gặp người quen khi đến bệnh viện lấy số.

Thành thật mà nói, nếu như tôi biết quý bà Lý Mỹ Thu là dì Lý hàng xóm của bố mẹ tôi, thì có nói gì tôi cũng không đăng ký khám với bà ấy.

Ai cũng biết, chỉ cần dì Lý biết chuyện, bà ấy mà không đi đồn cho mọi người biết mới là chuyện lạ.

“Bối Bối, cháu nói xem cháu có bạn trai rồi mà cũng không nói với dì một tiếng, dì còn định giới thiệu con trai dì cho cháu đấy.”

“Cháu không biết đâu, cháu bận rộn với công việc, khi dì và mẹ cháu nói chuyện, bà ấy còn sợ cháu cả đời này sẽ không gả chồng được, mẹ cháu lo cho cháu lắm.”

“Cháu xem giờ tốt biết bao, 28 tuổi, sinh con là vừa đẹp.”

“Ôi, mẹ cháu cũng thật là, cháu mang thai mà không báo cho dì…”

Tôi gượng cười cắt ngang lời dì Lý.

“Dì Lý, con mới được ít tháng, mẹ bảo con đợi ba tháng mới nói cho dì biết.”

“À đúng đúng, dì quên mất chuyện này.”

Dì Lý nhìn Lục Lâm đang đứng bên cạnh.

“Con xem anh chàng này, dáng dấp đoan chính, rất đẹp trai, con tìm được người tốt rồi!”

Dì Lý vừa vỗ tay tôi, vừa quan sát Lục Lâm, dường như dì ấy mới chính là bố mẹ vợ của Lục Lâm, cười đến không khép được miệng.

Dì ấy đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, cau mày hỏi.

“À đúng rồi, Bối Bối, hai đứa…còn chưa kết hôn nhỉ?”

Đúng là chạm trúng chỗ đau, tôi cũng chẳng buồn nói nữa.

Cũng may Lục Lâm đã giải vây giúp tôi.

“Dì Lý, cháu và Bối Bối đã đăng ký kết hôn lâu rồi nhưng còn chưa tổ chức đám cưới, công việc bận rộn quá.”

“Mấy người trẻ tuổi như bọn cháu chỉ chăm làm việc mà không để ý sức khỏe, Bối Bối cũng đang mang thai, cháu phải chăm sóc con bé nhiều hơn, phụ nữ mang thai tuyệt đối không thể bị mệt nhọc.”

“Ơ?”

Dì Lý này không chỉ nói nhiều mà ánh mắt cũng rất sắc bén.

Dì ấy nhìn tôi đang đi giày cao gót.

“Bối Bối, cháu cũng không thể đi giày cao gót được, vừa mới mang thai, chăm sóc không tốt rất dễ bị sảy.”

Tôi nở nụ cười gượng gạo, đầu óc đã bị dì Lý nói cho váng hết cả đầu, tôi chỉ muốn khám xong nhanh rồi đi mau.

Lục Lâm dường như có tâm linh tương thông với tôi vậy, anh ấy ngắt lời dì Lý đang không ngừng lải nhải.

“Dì Lý, sức khỏe của Bối Bối vẫn tốt chứ ạ? Em bé thế nào ạ?”

“Ôi, cháu xem, dì mải nói chuyện mà quên mất, chúng ta nói chuyện chính nhỉ, sức khỏe của Bối Bối rất tốt, chỉ có điều mấy hôm nay…có phải mệt mỏi quá độ không?”

“Hơi hơi ạ.”

Mấy hôm nay tôi bị Lục Lâm chọc tức, còn đi giày cao gót “cộc cộc cộc” đi tới đi lui ở công ty, nghĩ cũng sợ, cũng may em bé không sao.

“Chú ý nghỉ ngơi, nếu như thật sự không được, có thể cân nhắc ở nhà dưỡng thai, dĩ nhiên, chuyện này cũng không ép buộc.”

“Dì Lý, mang thai thời kỳ đầu có cần ăn kiêng gì không?”

Tôi nhìn Lục Lâm với vẻ mặt rất nghiêm túc, không ngờ anh ấy còn có dáng vẻ cẩn thận như thế.

Nửa tiếng tiếp theo, Lục Lâm hỏi hết các vấn đề về ăn kiêng, vết rạn da, những lần kiểm tra sức khỏe tiếp theo, ăn gì thì tốt cho sức khỏe…

Tôi ở cạnh nghe cũng ngốc luôn.

Không ngờ, Lục trà xanh còn hiểu hơn cả tôi.

Có phải trước đây tôi đã bỏ lỡ điều gì không?

Hay là…Lục trà xanh đã trải qua những việc này?”

Cho đến khi tôi rời khỏi bệnh viện, dì Lý vẫn nói: “Bối Bối, câu bé Lục Lâm này được lắm, sau này con có thể hưởng phúc rồi.”

Tôi cười gật đầu, không đáp lại.

Lục Lâm vẫn là bạn trai cũ của tôi, chúng tôi vẫn chưa quay lại với nhau, vậy hưởng phúc gì chứ?

11. 

Tôi ngồi trên xe, Lục Lâm cũng không vội quay lại công ty.

Bầu không khí trong xe yên tĩnh.

Tôi nghĩ, sao mọi chuyện lại đổ dồn hết về phía tôi nhỉ?

Khó khăn lắm mới chia tay thì lại mang thai.

Đi khám bệnh thì gặp dì Lý to mồm, đến giờ tôi vẫn còn thấy đầu ong ong.

Đáng sợ hơn hết là dì Lý đã biết, có lẽ muộn nhất tối nay mẹ tôi cũng sẽ gọi cho tôi.

Theo tư tưởng truyền thống của bố tôi, khả năng lớn là sẽ bắt tôi phải lấy Lục Lâm.

Không phải là tôi không muốn cưới anh ấy, chỉ là… chúng tôi vừa chia tay.

Bây giờ mọi việc đang phát triển ngoài dự liệu của tôi và tôi cần gấp một giải pháp hoàn hảo nhất có thể.

Về chuyện con cái, từ trước đến nay tôi chưa từng nghĩ là sẽ không cần.

“Bối Bối.”

Tôi ngoảnh đầu lại nhìn anh ấy, lúc này Lục Lâm rất nghiêm túc.

“Anh biết em đang tức giận, thất vọng về anh, anh biết thời gian anh dành cho em trước đây quá ít, nhưng em có thể cho anh một cơ hội nữa được không?”

“Anh thật sự…rất yêu em.”

“Anh biết những gì anh nói bây giờ có lẽ em cũng không tin, nhưng, anh sẽ chứng minh cho em thấy.”

“Em không thích những lời hứa hão huyền, em thích những hành động thực tế, những điều này anh đều biết.”

“Bối Bối, anh yêu em.”

“Chúng ta có thể thử lại lần nữa không?”

Tôi: “Anh đang khóc à?”

Lục Lâm: “…”

Bầu không khí lãng mạn Lục Lâm dày công điều tiết đã bị tôi phá vỡ.

Anh ấy nhìn tôi không nói nên lời, tôi cảm thấy anh ấy sắp trợn mắt lên rồi.

Vành mắt Lục lâm ửng đỏ, trong mắt hình như còn có nước mắt.

Cho dù là giai đoạn khó khăn nhất lúc bắt đầu gây dựng sự nghiệp, anh cũng chưa bao giờ khóc.

Làm sao lại khóc trước mặt tôi?

Nói thật, tôi có hơi cảm động.

Lục Lâm khịt mũi, “……Anh không khóc.”

“Đêm qua anh thức suốt đêm, Bối Bối, đã hai tháng rồi anh không ngủ ngon giấc.”

“Kể từ khi em đi, đêm nào anh cũng không ngủ ngon, ban ngày thì ổn, anh có thể nhìn thấy em ở công ty, bận rộn với công việc, còn buổi tối thì…”

“Được rồi được rồi,” tôi vỗ nhẹ vai anh như với hai người anh em, “thế thì anh về ngủ đi nhé?”

“……Về mà không có em, không ngủ được.”

“Vậy anh ngủ trong xe? Em ngồi cùng anh trong xe?”

“Tô Bối Bối!”

Anh ấy hét lên.

“Anh hét cái gì thế!”

Tôi gào to hơn.

Lục Lâm buồn bã cau mày, “Em yêu, em có thể… nghiêm túc hơn được không?”

“Anh đang nói chuyện nghiêm túc với em, anh sẽ chịu trách nhiệm với em, nhưng trách nhiệm này không phải vì em đang mang thai, anh biết em sẽ phải suy nghĩ rất nhiều nếu anh không nói rõ nên bây giờ anh sẽ nói rõ ràng cho em mọi chuyện.

“Tô Bối Bối, anh đã muốn cưới em từ lâu rồi. Nếu không phải em nói mọi chuyện tiến quá nhanh, em bận công việc, anh đã cầu hôn em từ lâu.”

“Hai tháng trước, em nói chia tay, anh không thể nào xoay chuyển được, nhưng anh biết, Tô Bối Bối, anh biết trong lòng em có anh.”

“Hãy để anh cưới em nhé? Anh nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt.”

Tôi gãi gãi đầu, Lục trà xanh nghiêm túc quá, tôi thấy hơi xấu hổ.

“Kết hôn không phải là không thể, nhưng em có một yêu cầu.”

Dù sao tôi cũng… khá thích Lục Lâm, lại còn có con, có vẻ kết hôn là giải pháp duy nhất phù hợp lúc này.

“Yêu cầu là gì? Em cứ nói đi.”

“Chuyển hết công ty, nhà cửa, xe cộ, tất cả tài sản của anh cho em thì thế nào?”

“Là kiểu ký hợp đồng ấy.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play