[ZHIHU] CÓ THAI VỚI BẠN TRAI CŨ - LỤC LÂM X TÔ BỐI BỐI

2


1 tháng


Tác giả: 雾里

Chuyển ngữ: Hiên nhà mùa xuân 

5.

Ngày hôm sau, tôi mang thái độ điếc không sợ súng đi làm.

Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy, dù bố của Thiên Tử đến tôi cũng không sợ!

“Cô Tô, giám đốc Lục mời cô vào văn phòng một lát.”

Giọng nói quen thuộc, là giọng của Lý Phàm Nam.

….Được rồi, phòng ngự tâm lý tôi vừa xây dựng xong đã nát bét.

Thôi dẹp đi.

Tôi hít một hơi thật sâu, mở cửa phòng làm việc của Lục Lâm, nở cụ cười giả tạo vô cùng dịu dàng, “Sếp, anh tìm em có việc gì thế?”

“Lại đây ngồi.”

Tôi ngồi đối diện, Lục Lâm mở miệng: “Đứa bé không phải của anh sao?”

Tôi gật đầu như giã tỏi: “Ừm ừm ừm, chắc chắn không phải của anh.”

“Thế là của ai?”

Tôi giả ngu, “Không biết á!”

“Dù sao cũng chẳng phải của anh.”

“Anh quan tâm em như thế làm gì?”

“Thích em hả?”

“Đúng!”

Tôi không ngờ Lục Lâm lại thẳng thắn thừa nhận thế.

Hồi trước còn đang yêu nhau anh ấy chưa bao giờ nói thích tôi.

Tôi sững sờ, vẫn giữ nụ cười dịu dàng nói: “Thâm tình đến muộn còn rẻ mạt hơn cả cỏ.”

“Giám đốc Lục, anh biết đạo lý này chứ?”

“Vậy nên, bây giờ anh nói những điều này với em là có ý nghĩa gì?”

“Tô Tô, trước đây là anh không tốt…”

“Dừng lại, không cần đâu, đừng nói những lời vô ích nữa.”

“Tô Tô, anh biết là em yêu anh…”

“Không không không, giám đốc Lục, em không yêu anh, em không yêu anh từ lâu rồi.”

“Tô Tô, em đừng kích động, anh biết, trước đây em rất yêu anh…”

Tôi thực sự không thể nghe được những lời vô nghĩa của anh ấy.

“Giám đốc Lục, bây giờ em thật sự không thích anh, bây giờ nói chuyện trước đây em có yêu anh hay không thì có ích gì chứ?”

“Hơn nữa, nếu anh thực sự nghĩ rằng em vẫn yêu anh rất nhiều, thì em chỉ có thể nói…”

Tôi lấy quyển trích dẫn những câu nói kinh điển, “Nếu anh thật sự nghĩ như vậy, thì em cũng không có cách nào hết.”

Gương mặt vô cảm của Lục Lâm đã tái mét và có thể thấy được bằng mắt thường.

6.

Giây trước tôi còn cây ngay không sợ ch//ết đứng, giây sau tôi đã ỉu xìu.

Lục Lâm đặt bản báo cáo điều tra của Lý Phàm Nam lên trước mặt tôi.

Mọi chuyện lớn chuyện bé, thậm chí từng phút giây của từng ngày.

Tôi cảm thấy, Lục Lâm có thể tính cả thời gian tôi đi vệ sinh hết bao lâu.

Phút chốc một cơn mệt mỏi bao trùm tôi, Lục Lâm, Lý Phàm Nam, làm sao tôi có thể thoát khỏi?

Tôi không đấu lại được mỗi một người xung quanh Lục Lâm.

Tôi chỉ có thể đảm bảo tôi kín miệng, nhưng tôi cũng biết, dù tôi không nói ra, anh ấy cũng có cách để kiểm tra ra.

Dù sao Lục Lâm cũng có năng lực tài chính.

…Có tiền tốt thật đấy.

Anh ấy bước tới chỗ tôi, chống tay lên ghế sofa và vây tôi ở giữa.

Bây giờ tôi không còn sức lực quan tâm cách làm áp bức của anh ấy nữa.

Chị đây mệt rồi.

“Tô Tô, anh biết là trước đây anh không quan tâm em, nhưng mà, anh thật sự yêu em.”

“Hơn nữa, chúng ta giờ đã có con…”

Tôi nhắm mắt lại, biểu hiện không muốn nghe.

Xung quanh im lặng, Lục Lâm không nói nữa.

Khi định mở mắt, tôi cảm nhận được hơi thở ấm áp của Lục Lâm phả vào bên tai tôi, “Chị Tô Tô, A Lâm biết lỗi rồi, chị tha thứ cho anh ấy đi.”

7.

“Bốp…”

Bàn tay đáng yêu của ai đã vỗ bộp lên trên mặt của Lục trà xanh?

Tôi đứng phắt dậy, không ngờ lại va vào gáy của Lục trà xanh.

“Xin lỗi, xin lỗi, em không cố ý đâu, trên mặt anh… có con muỗi!”

Xin lỗi, không nhịn nổi.

Thật sự không nhịn nổi.

Quà là mắc ói.

Anh trở nên thảo mai như vậy từ lúc nào thế?”

Còn giả vờ làm chú cún con?

Thay đổi chiến thuật?

A Lâm, hồi trước tôi chỉ thích gọi anh ấy như thế.

Tôi thấy Lục Lâm để lộ vẻ mặt tủi thân.

Tôi sợ đến nỗi sững người.

Cái bệnh mặt đơ này đã khỏi rồi sao?

Chữa ở đâu?

Hết bao nhiêu tiền?

Hiệu quả tốt không?

Không thì tôi cũng đi chữa xem sao, hai hôm nay cười giả tạo hơi nhiều, tôi cảm thấy mình có thể lập một tài khoản douyin lấy tên là “chị gái có nụ cười giả tạo”.

“Chị Tô à, A Lâm chưa bao giờ quên chị, chị phải tin em.”

*đoạn này xưng chị Tô nên xin phép để chị-em nha ạ.

Ọe!

Tôi nổi hết cả da gà!

Kỳ quái hơn là, tôi thấy Lục Lâm như vậy, thậm chí có chút… đáng yêu?  

Trước đây khi yêu nhau, tôi thường trêu chọc anh ấy, bắt anh ấy gọi tôi là “chị”.

Bởi vì tôi lớn hơn anh ấy ba tuổi, nhưng mỗi lần anh ấy đều không chịu.

Không ngờ sau khi chia tay, lại nghe anh ấy gọi tôi là chị.

Không đỡ nổi, phải làm sao đây?

Chậc, Lục Lâm đúng là đồ chó.

“Chị Tô Tô à, em biết trước đây em không cho chị cảm giác an toàn?”

“Chị có thể cho A Lâm thêm một cơ hội nữa được không?”

“Em nhất định sẽ đền bù thật tốt cho chị.”

Tôi không kìm được, lập tức xòe bàn tay và đặt lên mặt anh ấy.

Quá phiền phức, quá phiền phức.

Quá phiền phức! 

Lục Lâm trà xanh.

Đệch!

8.

Tôi bèn bỏ chạy luôn.

Không ngờ, tôi vừa ngồi xuống, còn chưa ấm chỗ, đồng nghiệp đã tới.

“Bối Bối, giám đốc Lục nhắc đến cô trong nhóm, hình như có việc gấp.”

“…Hả?”

Tôi không muốn đi làm sao bây giờ?

“Nhìn đây này,” đồng nghiệp nhiệt tình cho tôi xem nhóm chat công ty, “Đây, phòng trà tầng một, cô mau đi đi.”

Tôi cắn răng, “… Được.”

Tên Lục Lâm này đúng là có thủ đoạn giày vò tôi. 

Anh ấy chắc là đoán được là nếu gọi tôi đến văn phòng lần nữa thì tôi sẽ không đi, nhưng lại nhắc tên tôi trong nhóm, cả công ty ai cũng biết.

Tôi có thể không đi sao?

Không uổng là em trà xanh, đúng là cao thủ.

Ban đầu đã tức, giờ lại nghĩ đến Lục Lâm đang ngồi nhàn nhã nhâm nhi trà trong phòng trà.

Mà hai hôm nay gần như cứ giày vò tôi qua lại giữa “phòng làm việc – chỗ ngồi của tôi”, nghĩ càng tức hơn!

Tôi giẫm trên giày cao gót “Cộc cộc cộc”, tay đẩy cửa phòng trà.

“Ầm…”

“Lục Lâm, anh làm gì thế? Bây giờ em đang là phụ nữ có thai, anh có biết không hả?!”

Trong phòng im lặng.

Các thành viên ban giám đốc đang ngồi trong phòng trà, Lục trà xanh đang ngồi ở giữa.

Lúc này, ánh mắt Lục trà xanh nhìn tôi nghiền ngẫm.

Dựa vào kinh nghiệm thay đổi sắc mặt nhiều năm của mình, tôi nhanh chóng điều chỉnh nụ cười ngọt ngào nhất có thể.

“Các thành viên ban giám đốc cũng ở đây, anh xem, giám đốc Lục cũng thật là, nhiều người thế còn gọi em đến làm gì, ngại ghê, hahaha…”

“Em không làm phiền mọi người nữa, mọi người cứ tiếp tục đi.”

Tôi cúi đầu khom lưng, hận không thể đào một cái lỗ mà chui.

Cửa phòng trà đóng lại, tôi ngồi phịch xuống sàn.

Nhìn lên bầu trời, gào thét trong im lặng…

Đệch!

Là cô gái xinh đẹp nào đã xấu hổ muốn độn thổ?

Là tôi.

Lục trà xanh, anh đúng là…giỏi lắm!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play