[Twilight Đồng Nhân] KẾ HOẠCH NGHIÊN CỨU CỦA ELLEN

Chương 4: Sắc lang bám đuôi


1 tháng

trướctiếp

 

Edit + Beta: Vy Vy – Đại Mao Mao

Mọi người đang ngồi trong phòng khách nhà Charlie, Charlie ngồi một bên, Billy ngồi trên xe lăn, Ellen ngồi cùng Jacob, mọi người thỉnh thoảng nói vài câu, bầu không khí cũng không khó xử cho lắm.

“…Nói vậy là, Ellen cháu sống một mình à?” Billy mỉm cười, nhìn Ellen đang yên tĩnh ngồi đó, cảm giác kỳ lạ vừa rồi nhạt đi đôi chút.

Ngẩm nghĩ một lúc, Ellen gật đầu, sau đó tiếp tục nghĩ về chuyện dở dang ban nãy. Từ nãy đến giờ cậu đang nghĩ về chuyện của Jacob. Cậu liếc nhìn mu bàn tay đang đặt trên đầu gối của Jacob, tự nhiên cậu lại muốn sờ một chút để nghiên cứu.

Nhiệt độ của người sói chắc hẳn ấm áp và da có lẽ đàn hồi hơn của ma cà rồng. Nhưng những hiểu biết phổ thông này không phải là điều khiến Ellen cảm thấy tò mò, điều cậu tò mò là làm thế nào Jacob có thể biến thành một con sói lông xù khổng lồ.

Tuy nhiên, Ellen cũng biết huyết thống của Jacob vẫn chưa thức tỉnh nên hiện tại không thể biết thêm gì mới. Nhưng dù sao thì cậu cũng rất muốn sờ thử làn da Người sói khi chưa thức tỉnh này. Chung quy cũng không có nhiều cơ hội như thế. Dữ liệu đầu tay đặc biệt như vậy không dễ gì mà có được.

“Cha mẹ anh yên tâm để anh sống một mình à?” Jacob mỉm cười, có chút không tự nhiên mà giữ khoảng cách với Ellen, rồi tiếp tục hỏi.

“Ừ, họ ủng hộ tự do. Trẻ con nên có nhiều không gian để phát triển.” Ellen chép miệng, dời ánh mắt khỏi mu bàn tay Jacob. Dù bố mẹ Ellen có hơi kỳ lạ nhưng họ vẫn rất yêu thương cậu. Nghĩ tới đây, ánh mắt cậu dịu đi một chút.

Jacob nhìn sắc mặt Ellen thay đổi, đột nhiên cảm thấy cậu cũng không tệ. Một người biết yêu gia đình thì không phải là người xấu, chàng trai trẻ này có lẽ chỉ có tính cách kỳ quặc mà thôi, không nên nhìn mặt mà bắt hình dong được.

Dù sao hắn vẫn chưa hiểu rõ về cậu, thì làm sao mà biết được tính cách thật của Ellen chứ? Jacob mỉm cười thân thiện, sau đó vỗ nhẹ lên vai Ellen: “Ellen, một mình sống ở bên ngoài sẽ gặp rất nhiều chuyện. Nếu có vấn đề gì, anh có thể đến tìm em.”

Ánh mắt Ellen di chuyển đến đôi tay đặt trên vai cậu, bàn chân trên đầu gối có chút co giật, cuối cùng cậu cũng không thể kìm nén được sự nhiệt tình tìm tòi của mình, nắm lấy tay Jacob trước nụ cười cứng ngắc của hắn. “Ừm, anh nhớ rồi.”

“Cứ để bọn trẻ chơi với nhau, chúng ta đi nơi khác nói bàn nhân sinh đi.” Billy nhìn hai người trẻ tuổi tựa hồ đang trò chuyện rất vui vẻ rồi nói với Charlie.

Charlie ngập ngừng nhìn hai người, rồi đồng tình với Billy: “Anh nói đúng, bọn nhóc trò chuyện rất vui vẻ, chúng ta đừng cản trở bọn nó thì hơn.”

Vì vậy, Jacob, người bị Ellen lôi lôi kéo kéo, chỉ biết nhìn cha mình và Charlie cùng nhau rời khỏi phòng khách.

Hắn có chút bất đắc dĩ quay đầu lại, sau đó phát hiện Ellen vẫn vui vẻ nắm chặt tay mình. Mặc dù vẻ mặt của Ellen không thay đổi nhiều nhưng Jacob vẫn có thể nhìn thấy tâm trạng của cậu qua đôi mắt sáng ngời kia.

Cẩn thận quan sát, Jacob phát hiện hành vi của Ellen dường như rất khác với những gì hắn nghĩ ban đầu. Trong mắt cậu không có dục vọng, trong trẻo như bầu trời trong xanh, nhìn gần khiến người ta cảm thấy rất thoải mái. Làm sao một người có đôi mắt như thế lại có thể làm điều xấu chứ?

Jacob nhẹ nhõm cười, cảm thấy sự đắn đo trước đây của mình có chút không cần thiết. Hắn cảm thấy Ellen là một người bạn đáng để kết thân, chỉ bằng ánh mắt trong sáng này, hắn tình nguyện giúp đỡ cậu ấy tận tình. Ánh mắt trong trẻo khó gặp đó, làm sao có thể để nó biết mất chứ?

Ellen vô cùng hứng thú xoa xoa làn da ấm áp kia, chỉ cần nghĩ đến tương lai làn da này sẽ biến thành lông xù thì cậu cảm thấy rất cao hứng. Cậu rất mong đợi được thấy Jacob biến thành sói để có thể nghiên cứu kỹ hơn. Cậu chưa bao giờ nhìn thấy người sói sau khi biến hình. Nếu có cơ hội, cậu thực sự rất muốn được chiêm ngưỡng.

Phải rồi, trước tiên cậu nên ghi lại tình hình trước khi thức tỉnh huyết thống của Jacob để sau này có thể so sánh. Nghĩ đến đây, Ellen từ trong ba lô lấy cuốn sổ ra, nhưng khi ngẩng đầu lên, cậu thấy Jacob đang nhìn chằm chằm vào mình mà không nói một lời.

Cậu chớp chớp đôi mắt xanh, có chút ngượng ngùng cụp mắt xuống, lặng lẽ cất notebook vào trong ba lô.

Ở trước mặt người khác viết nghiên cứu về họ, có vẻ không tốt cho lắm, lẽ ra cậu nên viết sau khi người nọ đã rời đi thì hơn. Cho nên trước tiên cậu ghi nhớ những thứ mình sẽ viết vào trong đầu, sau đó có chút không tự nhiên vặn vẹo ngón tay, tựa như dáng vẻ ngại ngùng lúc hẹn hò.

Jocob nhìn phản ứng của cậu, còn cho là bản thân đã làm điều gì khiến người khác khó chịu. Anh nhìn đi chỗ khác, trong đầu nghiêm túc suy nghĩ, rồi nhận ra hình như mình chưa làm gì cả…

Qua một lúc, hai người trầm mặt không nói gì. Ellen chính là không giỏi nói chuyện, hơn nữa cũng không biết nói gì mới tốt.

Vì thế, Ellen đang ngồi yên lặng lại muốn về nhà ghi chép, dù sao hiện tại cũng không có phát hiện mới nào, tốt nhất nên ghi lại những thứ kia càng nhanh càng tốt. Cậu đứng dậy, sau đó cúi đầu nhìn Jacob đang ngồi bên cạnh, trên mặt có chút miễn cưỡng.

Hiếm khi thấy người sói nên có chút tiếc nuối khi cậu không thể nghiên cứu kỹ về họ. Tuy nhiên, vẫn câu nói cũ, việc nghiên cứu không thể vội vàng. Nếu quá hấp tấp sẽ không đạt được kết quả như mong muốn. Cậu vẫn còn nhiều thời gian, vì vậy phải từ từ mà làm.

Jacob có chút ngơ ngác đón nhận ánh mắt trìu mến của Ellen, hắn không biết tại sao người bạn mới này đột nhiên nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ như vậy. Dưới tình huống đoán cũng không ra kết quả, Jacob đành phải cười và hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì vậy?”

“Muốn…muốn về nhà” Ellen có chút ngập ngừng nói, giống như bởi vì chủ nhà không có ở đây mà cảm thấy không tốt cho lắm.

“A, không sao, anh cứ về trước đi. Lát nữa em sẽ nói với chú Charlie giúp cho.” Jacob mỉm cười chân thành và nghĩ mình đã giải quyết được nỗi lo lắng của Ellen. Sau đó, hắn nhắc nhở nói: “Nhớ mang theo ô. Dù nhà anh ở đối diện nhưng bị dính mưa sẽ không tốt đâu.”.

Ellen sửng sốt một lúc, sau đó nhìn mái tóc đen hơi ẩm của Jacob, chợt nhớ ra vừa rồi không ai trong số họ có ô. Cậu khẽ mở miệng, suy nghĩ một lúc rồi di chuyển ba lô ra trước ngực, từ trong đó lấy ra hai chiếc ô rồi đưa cho Jacob: “Hình như cậu cũng không mang theo ô.”

“…Ellen, cậu luôn mang theo ba chiếc ô sao?” Jacob chỉ vào chiếc ô và cười. Nếu tính cả chiếc ô mà Ellen để trong balo thì cậu ấy hẳn ba cái. Jacob thích thú nhìn hai chiếc ô có màu sắc khác nhau, bối rối trước hành vi thái quá của Ellen.

Ellen mím môi, nắm lấy bàn tay ấm áp của Jacob, nhét chiếc ô vào trong ngực hắn: “Những chiếc ô dư này là để cho mượn đó…”

Nói xong, Ellen kéo khóa ba lô, xoay người chạy ra khỏi phòng khách, lấy chiếc ô trên giá để rời khỏi nhà Charlie, bỏ lại Jacob đang choáng váng.

Một lúc sau, Jacob cúi đầu nhìn hai chiếc ô sáng màu trên tay, trong lòng cảm thấy vui vẻ vì được quan tâm. Khựng lại một chút, hắn tựa hồ cũng hiểu được Ellen đang suy nghĩ gì.

Jacob cúi đầu mỉm cười, nghĩ rằng người bạn mới này khá thú vị, hơn nữa chắc chắn là một đứa trẻ tốt bụng.

Sau khi trở về nhà, Ellen lập tức mở cuốn notebook ra và ghi lại mọi chuyện. Viết xong, cậu thở phào nhẹ nhõm. Nếu vì để quá lâu mà quên một số điểm quan trọng thì cậu sẽ hối hận mất.

Ellen cất notebook đi, sau khi ăn tối và hoàn thành bài tập về nhà liền nằm lên giường nghỉ ngơi

Đêm nhanh chóng trôi qua, ánh nắng chiếu rọi vào căn phòng tối tăm.

Ellen vừa mới tỉnh dậy dụi dụi mắt, cậu quay đầu lại nhìn chiếc gối của mình, ngơ ra một lúc, đột nhiên nghĩ tới Edward. Cậu chớp mắt, sau khi nảy ra một ý tưởng mới, cậu rời khỏi giường và chuẩn bị đến trường.

Ellen ra khỏi cửa, ngửa đầu nhìn trời.

Thời tiết hôm nay rất tốt, bầu trời trong xanh hiếm có. Ellen cất chiếc ô trong tay vào ba lô, sau đó nghĩ mình chỉ còn một chiếc ô nên quyết định mua thêm vài cái nữa.

Sau khi chọn hai chiếc ô cùng màu trong cửa hàng, Ellen mang theo tâm trạng vui vẻ đi bộ về trường, tình cờ nhìn thấy Edward đang xuống xe.

Sau khi nhìn thấy đối tượng nghiên cứu trọng điểm của mình, Ellen vui vẻ chạy tới, sau đó ngước đôi mắt xanh sáng ngời lên và nhìn chằm chằm vào anh.

Có chút ngượng ngừng hướng Edward chào hỏi: “Ed… Edward, chào buổi sáng. Tối qua cậu ngủ có ngon không?”

Đây là câu mà Ellen nghĩ đến khi thức dậy ban nãy. Theo dữ liệu, ma cà rồng không cần ngủ. Nhưng đối với dữ liệu này, cậu cũng không hoàn toàn chắc chắn, cho nên cậu hy vọng có được một ít thông tin từ Edward. Đương nhiên, cậu muốn tự mình tìm hiểu nhiều hơn, nhưng đáng tiếc không thể xem cuộc sống về đêm của Edward.

“…Hả?” Động tác đóng cửa xe của Edward khựng lại. Sau một lúc bối rối, anh liếc nhìn Alice Cullen, đang khẽ cười khúc khích, rồi mới mỉm cười với Ellen, “Tớ ngủ rất ngon, còn cậu thì sao??”

“Cũng tốt.” Ellen gật đầu, sau đó thì thầm với chính mình, “Tớ chỉ là đang nghĩ đến cậu…”

“Phụt…” Tiếng cười nhẹ lại vang lên, nhưng lần này rõ ràng. Edward và AEllenllen đồng thời ngước nhìn, chỉ thấy một cô gái tóc đen đang nhìn họ với nụ cười vui vẻ trên môi.

Thấy hai người nhìn mình, cô vội kéo chàng trai tóc vàng bên cạnh mình lại, bước đi nhẹ nhàng như đang khiêu vũ. Cô đứng trước mặt Ellen, mỉm cười thân thiện, nắm lấy tay cậu: “Tớ là Alice Cullen, Ellen, tớ rất tò mò về cậu và muốn biết về cậu nhiều hơn nữa.”

Khi cô nắm tay Ellen, vẻ mặt tinh ranh ban đầu của cô thay đổi. Đôi mắt cô mở to ngạc nhiên, rồi cô nhanh chóng mỉm cười đáp lại. Dù nó chỉ xảy ra trong giây lát nhưng Ellen đứng đối diện cô có thể nhìn thấy rất rõ.

Bị bàn tay lạnh buốt nắm lấy, Ellen gật đầu, không để ý tới sự quái lạ của đối phương. Mặc dù cậu không hiểu tại sao Alice lại hiếu kỳ về mình, nhưng cậu có thể hiểu cảm giác ấy là như thế nào. Bởi vì cậu cũng rất tò mò về ma cà rồng và muốn xác minh tất cả thông tin liên quan đến họ. Cậu có chút đồng tình nhìn Alice, đột nhiên cảm thấy cậu và cô cũng có điểm chung nào đó.

Không ngờ, điều đầu tiên Alice và Edward cảm thấy sau khi gặp được Ellen lại là sự bối rối trên khuôn mặt. Alice trợn mắt, sau khi xác định không nhìn thấy gì về tương lai của Ellen, cô xua tay, đẩy Ellen về phía Edward, sau đó nhanh chóng kéo chàng trai trẻ bên cạnh rời đi.

Ellen bị đẩy ra, dưới cái nhìn chằm chằm của những học sinh khác, ngã vào trong lòng Edward, lúc này Ellen đang nghĩ—quả thực là làn da lạnh lẽo, thậm chí cách một lớp quần áo mà vẫn lạnh.

Edward có chút bất đắc dĩ đỡ lấy Ellen, sau khi cảm nhận được hơi ấm trong vòng tay mình, bàn tay đang định đẩy ra đột nhiên dừng lại. Bởi vì loại ấm áp như vậy đối với một ma cà rồng trước giờ chỉ cảm nhận được lạnh lẽo như anh thực sự không thể cưỡng lại được. Nhưng vì không biết Ellen đang nghĩ gì nên anh không dám ra làm ra hành động thiếu suy nghĩ, đành phải cẩn thận đỡ lấy cậu, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, tính cách của em ấy chính là… cởi mở như vậy, cậu đừng để ý.”

Ellen tựa vào cơ thể Edward đứng yên, sau khi nhấn nhấn hai lần, đối mặt với độ cứng của làn da đối phương lại một lần nữa thở dài, cậu gật đầu nói: “Alice rất tốt mà.”

Edward sửng sốt một lát, cảm thấy mình vẫn không hiểu được cậu. Nhưng khi thấy Ellen không bận tâm đến hành vi của Alice, anh cũng cảm thấy thoải mái hơn. Lại nghe được các học sinh đang lung tung suy đoán, Edward cảm thấy bọn họ không nên ở chỗ này tám chuyện nữa. Vì vậy, anh vỗ vỗ vai cậu nói: “Vào lớp thôi.”

“Được.” Ellen gật đầu đáp lại, sau đó đi theo bước chân của Edward.

Các học sinh có mặt đều thì thầm, gán cho Ellen danh hiệu ‘kẻ biến thái cá biệt’.

Tiết học buổi sáng trôi qua nhanh chóng, Ellen theo Edward đi ăn trưa. Ellen biết ma cà rồng không cần ăn thức ăn của con người, đương nhiên cậu cũng muốn kiểm tra câu nói này một cách sâu sắc hơn.

Vì thế khi anh em nhà Cullen đến chiếc bàn quen thuộc, họ nhìn thấy Ellen đang im lặng ăn uống còn Edward thì đang chống cằm nhìn Ellen.

“Xin chào, chúng ta lại gặp nhau rồi. Tớ muốn nói rằng cậu có vẻ rất thích Edward nhỉ.” Alice ngồi vào vị trí quen thuộc và mỉm cười hỏi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp