[Twilight Đồng Nhân] KẾ HOẠCH NGHIÊN CỨU CỦA ELLEN

Chương 3: Trộm nhìn vuốt ve.


1 tháng

trướctiếp

 

Edit + Beta: Vy Vy – Đại Mao Mao

Ngồi trong lớp Văn Học nước Anh, Ellen yên tĩnh nghe giáo sư tóc bạc giảng bài. Trong mắt ông, cậu bé Ellen mới tới là một học sinh ngoan, không chỉ nghe giảng, mà còn rất nghiêm túc ghi bài.

Mà cậu học trò ngoan chăm chỉ trong mắt ông, đang vùi đầu miệt mài ghi lại không phải bài giảng, mà là chi tiết nghiên cứu về Edward. Cậu đang cực lực đem tình huống cậu quan sát được lúc nãy ghi xuống, và mô tả từng chi tiết về những gì cậu nhìn thấy và cảm nhận.

Đáng tiếc là hiện tại cậu vẫn chưa gặp được Người Sói, nếu không Ellen có thể cùng lúc nghiên cứu về cơ thể của Vampire và Người Sói. Hiểu được cơ thể của họ, sau đó lại có thể nghiên cứu về mối quan hệ thù địch. Bất quá, việc nghiên cứu không thể nóng vội, cậu cần phải từng bước từng bước tiến hành, cần phải đem mọi chuyện hiểu đến nhất thanh nhị sở.

一清二楚 – yī qīng èr chǔ (hoàn toàn rõ ràng, rõ như ban ngày)

Thực tế, đối tượng trọng tâm trong nghiên cứu của Ellen hiện đang ngồi cạnh cậu, nhưng cậu có vẻ như không để ý đến. Edward chống cằm, nghiêng đầu nhìn từng động tĩnh của cậu. Dù anh không thấy được Ellen đang viết cái gì, nhưng Edward chắc chắn nó không liên quan đến bài giảng. Cuối cùng, đoán không ra suy nghĩ của Ellen, Edward nhịn không được hỏi cậu: “Cậu đang viết gì vậy? Dáng vẻ rất chăm chú nha.”

Ellen bị doạ sợ từ từ quay đầu, khi nhìn thấy bộ dạng bình thản của Edward liền kinh ngạc. Cậu nhớ lúc ngồi xuống xung quanh chẳng có ai mà, sao mà đối tượng nghiên cứu lại ngồi đây?

Cậu vừa bỏ lỡ chuyện gì à ?

Mắt thấy Ellen từ bình tĩnh chuyển sang kinh ngạc, giống như là bị đấm một cú choáng váng, Edward không khỏi thở dài trong lòng. Ellen vậy mà không để ý đến sự hiện diện của mình? Anh trước giờ không hề biết rằng sự tồn tại của bản thân lại có thể thấp như vậy. Cậu ấy rốt cuộc đang viết gì vậy mà tập trung như vậy, bên cạnh có người cũng không phát hiện.

Tiếp đó, trên mặt Ellen xuất hiện biểu cảm hối hận. Edward tựa cằm vào lên tay, bắt đầu thấy chỉ cần nhìn thấy bộ dạng của cậu cũng có thể đoán được một chút suy nghĩ của đối phương rồi.

Nhưng mà, những suy nghĩ đó của Edward cũng không phải hoàn chỉnh, chung quy thì anh nghe không ra suy nghĩ của cậu, cho nên chỉ có thể hỏi hết lần này đến lần khác. Trải nghiệm như vậy rất lý thú, ngay cả sự kỳ lạ của Ellen cũng đều bị bỏ qua.

Anh cười cười, lại hỏi thêm lần nữa: “Tớ có thể xem cậu đang viết gì không?”

Ellen lặng im một lúc, sau đó không một tiếng động đậy notebook lại, gò má có chút ửng hồng, khó xử nói: “Không… không được nhìn….”

Lúc này, Eric đang ngồi cạnh bàn hai người quay đầu nhìn, liền nhìn thấy Edward đang xích lại gần Ellen còn Ellen thì một bộ dạng xấu hổ, mắt chớp chớp, một mặt “Tớ hiểu mà” quay đầu trở về.

Edward ngơ ra, rồi đành chịu mà nghe suy nghĩ kỳ lạ trong đầu của Eric, lại nghĩ đến Ellen. Chỉ thấy Ellen ấn chặt notebook, bộ dạng rất kiên định. Anh nhún vai, an ủi nói: “Được rồi… tớ không xem, cậu thả lỏng ra chút đi.”

Ellen ngước đôi mắt xanh, đối mắt với Edward, dường như muốn xác định tính xác thực trong lời nói của đối phương. Chỉ là không nhìn còn tốt, vừa nhìn liền làm Ellen ngẩn ngơ. Đôi mắt của Edward đen như mực, bên trong không hề có bất cứ thứ gì. Ellen nghiêng đầu, không nhìn được vươn tay chạm vào đôi mắt sâu thẳm của anh.

Cậu hiện tại mới thực sự chú ý đến màu sắc của đôi mắt này không hề giống với suy nghĩ của cậu, Ellen cảm thấy đôi mắt này nên có nhiều màu sắc hơn mới đúng, như những màu sắc nguy hiểm được ghi lại trong sách.

Xoa tới xoa lui, móng vuốt của Ellen rơi từ mắt Edward xuống má anh, vuốt ve dọc theo đường nét khuôn mặt, sự đụng chạm trực tiếp khiến cậu chân chính cảm nhận được sự lạnh lẽo không có nhiệt độ, dường như không còn cảm nhận được độ ấm nữa.

Cậu đột nhiên nghĩ, nếu đến mùa hè, cậu chỉ cần dính lấy Edward thì chẳng cần điều hòa nữa. Ellen nhịn không được sờ thêm mấy lần, kỳ thật làn da rắn chắc vẫn có chút co giãn, chỉ là chưa đủ mềm mại mà thôi.

Cơ thế Edward hơi nghiêng ra sau, nhưng cũng không tránh khỏi móng vuốt đang sờ loạn, gò má của anh có chút hồng, dường như cảm thấy ngượng ngùng. Thật lòng mà nói, anh vẫn là không thể lý giải nổi hành động của Ellen. Tuy rằng đối với cái chạm ấm áp này anh một chút cũng không chán ghét, nhưng anh chưa bao giờ có thói quen thân thiết với ai như vậy, anh cảm thấy lúng túng một lúc.

Đột nhiên, anh co rút khóe miệng, bởi vì anh nghe thấy tiếng lòng của bạn học xung quanh.

“Cậu Ellen Forrest lại sờ Edward nữa rồi, không nghĩ tới có thể đáng yêu như vậy, quả nhiên là quỷ háo sắc nha.”

“A, bọn họ lại nữa rồi, không ngờ Edward thần bí thích là cậu bạn háo sắc này.”

Nghe thấy những suy nghĩ kỳ cục này, Edward cảm thấy thật nhức đầu. Quả nhiên, suy nghĩ của người khác đừng nghe mới tốt. Edward quay lại nhìn Ellen, thực ra anh nhìn ra được Ellen hoàn toàn không phải thực sự là kẻ ‘mê trai đẹp’.

Anh thấy Ellen đang tò mò thì đúng hơn, nhưng mà nguyên nhân thực sự thì anh vẫn không thể nào biết được. Nhưng đó cũng là lý do, mà khi ở cạnh Ellen càng thêm thú vị. Sự ấm áp và kỳ lạ của Ellen khiến cậu càng có vẻ bí ẩn hơn, khiến Edward muốn biết nhiều hơn về Ellen, dù cho như vậy sẽ tạo ra rất nhiều tin đồn kỳ lạ…

“Ellen, tớ nói này nếu cậu có việc gì thì sau giờ học hãy tiếp tục ha. Ở trong lớp mà sờ tới sờ lui, cẩu độc thân như tớ thấy rất là bức xúc.” Eric đặt tay lên trán, cậu vờ như đang đọc sách, nhưng mắt thì nhìn về phía Ellen và Edward, mỉm cười nói.

Nghe có người gọi mình, Ellen miễn cưỡng nhéo nhéo má Edward, sau đó chậm rãi rút tay ra, quay đầu ngơ ngác nhìn Eric, hiển nhiên không hiểu đối phương đang nói gì. Mặc dù lẽ ra cậu không nên nổi máu nghiên cứu Edward trong lớp như vậy, nhưng điều này có liên quan gì đến việc Eric là một kẻ độc thân?

Lúc này Edward nhịn không được xoa xoa trán, không chỉ bởi vì vẻ mặt ngờ nghệch của Ellen, còn vì tiếng lòng của các bạn cùng lớp.

‘Quả nhiên, ngay cả Eric Biết Tuốt cũng nói như vậy, họ quả thực là một cặp. ‘

‘Thằng nhóc biến thái đó hình như muốn rờ khắp người Edward. ‘

Lúc này, lão giáo sư ngẩng đầu khỏi sách giáo khoa, vẻ mặt khó hiểu: “Các bạn  học sinh phía sau, có chuyện gì vậy?”.

Ellen ngơ ngác đáp: “Giáo sư, chúng em không sao ạ.”

Vị giáo sư già cau mày, nếp nhăn trên mặt ngày càng sâu. Ông nghĩ Ellen là một cậu bé ngoan nên cũng không hỏi thêm: “Vậy chúng ta chuyển sang trang tiếp theo nhé.”

Ngay lúc Ellen “giở trò đồi bại” với Edward và Edward đang suy đoán suy nghĩ của Ellen thì thời gian cứ như vậy trôi qua rất nhanh. Cuối cùng cả hai rời đi dưới con mắt kỳ dị của các bạn cùng lớp.

Edward chào hỏi với anh chị em của mình xong liền nói với Ellen: “Tôi đưa cậu về nhà nhé? Đi bộ về sẽ rất lâu, chưa kể bây giờ trời đang mưa.”

Nhìn trời mưa lất phất bên ngoài cửa sổ, Ellen liền gật gật đầu, trong lòng suy nghĩ càng nhiều thời gian tiếp xúc với nhau, thì càng có nhiều thời gian để nghiêng cứu.

Sau khi bước lên chiếc xe màu bạc của Edward, Ellen ngập ngừng nhìn chằm chằm vào dây an toàn. Mặc dù Charlie đã từng chỉ cho cậu thao tác thắt dây an toàn nhưng cậu vẫn cảm thấy có chút không chắc chắn và không muốn tùy tiện thử.

“Có vấn đề gì sao?” Edward nghi ngờ hỏi, anh cảm thấy Ellen nhất định sẽ lại nói ra điều gì đó đặc biệt khiến anh kinh ngạc, làm anh cảm thấy ngoài ý muốn.

“…Không có gì.” Ellen quay đầu nhìn vào đôi mắt đen láy của Edward, giọng nói có chút mất tự nhiên. Sau đó, cậu từ từ kéo dây đai sang một bên, nhớ lại hành động của Charlie rồi kéo dây an toàn sang bên kia nhưng lại không biết cài ở đâu.

Edward nhìn động tác cùng sắc mặt biến hóa của Ellen, cho dù không biết suy nghĩ trong lòng của cậu, cũng có thể nhìn ra đối phương không biết thắt dây an toàn. Có lẽ cậu bạn này chưa từng đi ô tô? Hoặc có thể là cậu ta chưa từng thắt dây an toàn? Sau khi thu lại suy nghĩ của mình, Edward đi tới thắt dây an toàn cho Ellen.

Ellen nhìn hành động của Edward, sau đó lại nhìn chằm chằm vào mắt anh, quả nhiên, cậu vẫn cảm thấy màu mắt đen dường như thiếu chút gì đó. Cậu đột nhiên dùng hai tay nhéo má Edward rồi kéo kéo ra, đáng tiếc cậu kéo không ra được nửa cm nào…

Edward dở khóc dở cười gỡ đôi tay ấm áp của cậu ra, có chút xấu hổ ngồi lại vào ghế lái rồi lái đi. Anh phát hiện ánh mắt Ellen vẫn không rời khỏi mình, qua một lúc lâu, anh mới nhịn không được hỏi: “Tớ… có vấn đề gì sao?”

“Không… Tớ chỉ nghĩ đôi mắt của Edward nếu được nhuộm màu khác sẽ đẹp hơn.” Ellen lắc đầu và bày tỏ cảm xúc của mình.

Nghe xong lời Ellen nói, biểu tình của Edward có chút diệu kỳ. Lúc này, hơi ấm từ bàn tay cậu vẫn còn đọng lại trên má anh, anh rất tò mò Ellen làm như thế nào, nhưng lại không dám hỏi. Còn có những hành vi kỳ lạ của Ellen cũng làm anh cảm thấy hoài nghi. Suy nghĩ lúc lâu, Edward cũng không nói thêm gì nữa.

Chiếc xe dừng trước cửa nhà Ellen, sau đó Edward thông minh giúp Ellen đang ngồi bất động mở dây an toàn, rồi mở cửa cho cậu. Ellen cau mày, mở ô nhảy ra khỏi xe, giơ cao tay lên để chiếc ô có thể che mưa cho Edward, sau đó cậu nói lời cảm ơn với đối phương, trò chuyện vài câu, rồi cầm về chiếc ô mà cậu cho anh mượn hôm qua nhìn đối phương rời đi.

Cậu cất ô vào, quay người đi đến chỗ hòm thư, lấy chìa khóa nhà, sau đó ngẩng đầu liền nhìn thấy Charlie đang đứng trước cửa nhà cùng bốn người lạ. Một người ngồi trên xe lăn, ba người còn lại thì đứng bên cạnh, họ đều có làn da ngăm đen, loại da mà Ellen hiếm khi nhìn thấy.

Charlie đang đứng cạnh xe cảnh sát trò chuyện với hai người, thấy Ellen cầm ô nhìn sang đây, ông ấy vẫy tay gọi Ellen đi tới.

Ellen suy nghĩ một lúc rồi cầm ô chạy tới đứng cạnh Charlie: “Chào buổi chiều, ông Swan.”

“Cứ gọi chú là Charlie được rồi. Ellen, đây là Billy Blake, đây là Jacob, con trai ông ấy, những người này là bạn của Jacob. Thỉnh thoảng họ đến để bảo trì tốc độ cho xe cảnh sát của chú.” Charlie không quen mỉm cười, giới thiệu cho hai bên, “Billy, Jacob, đây là Ellen Forrest, là đứa trẻ mới chuyển đến đây.”

“Chào cháu, Ellen, trông cháu thật tuấn tú.” Billy ngồi trên xe lăn giơ ngón tay cái lên.

Ellen chớp đôi mắt xanh lam của mình, rồi nhìn thẳng vào Jacob bằng một đôi mắt xanh trong veo, như có ham muốn lập tức lao vào để nghiên cứu. Bởi vì cậu biết Jacob cũng là một đối tượng nghiên cứu trọng điểm khác, giúp đỡ Charlie quả thực là một quyết định đúng đắn, hiện tại Charlie đã mang đến vận may cho cậu, thật sự là quá tuyệt vời.

“Ellen, trông cậu còn rất trẻ, bao nhiêu tuổi rồi?” Jacob nở một nụ cười rạng rỡ, hoàn toàn trái ngược với vẻ lạnh lùng của Vampire, thậm chí nụ cười của anh còn mang hơi thở của ánh nắng.

“Mười bảy tuổi…” Ellen đáp lại, tiến về phía trước hai bước, ánh mắt rơi vào phần thân dưới của Jacob, đặc biệt là phía sau hắn, nơi đó có thể sẽ mọc ra một cái đuôi. Ellen từ trước đến giờ đối với cấu trúc cơ thể của người sói có rất nhiều điều nghi hoặc. Con người có thể biến thành sói và mọc ra một cái đuôi đầy lông. Thật là một điều kỳ diệu, thậm chí còn kỳ diệu hơn cả khả năng du hành xuyên thời gian của cậu.

Jacob cười xấu hổ và dịch người ra sau xe lăn để Ellen không còn nhìn nữa. Rõ ràng hắn đã hiểu lầm chuyện gì đó và bạn bè của hắn dường như cũng nghĩ như vậy.

Tất cả đều ho vài tiếng rồi tự nhiên lùi lại vài bước. Có lẽ là bản năng của một con thú. Tất cả họ đều cảm thấy không nên đến quá gần Ellen. Lúc này, một người trong số họ thì thầm với người bên cạnh: “Tại sao cậu bé này cứ nhìn vào phần dưới của Jacob vậy? Nhìn cậu ta trông thật biến thái … Tớ luôn cảm thấy rằng cậu ta đang muốn chạm vào thứ gì đó…”

“Hmm…có vẻ hơi đáng sợ…” Người còn lại cũng lặng lẽ trả lời.

Nhưng những lời thì thầm của họ đã bị Billy và Charlie nghe thấy. Billy và Charlie lúng túng nhìn Ellen, mới phát hiện Ellen trên mặt không có biểu cảm gì đặc biệt, chỉ có chút thương hại chuyển ánh mắt từ Jacob sang bạn bè của anh ta.

Hai người bạn của Jacob mím môi rồi nói: ‘Bụng của bọn tớ đau quá’ và bỏ Jacob lại. Đối với họ, tốt hơn hết là hạn chế tiếp xúc với những kẻ biến thái và kỳ quặc.

“Nhân tiện, hiện tại trời vẫn đang mưa. Cháu có muốn vào nhà chú ngồi một lát không?” Charlie gãi đầu đề nghị, rõ ràng là đang cố gắng phớt lờ những chuyện khó hiểu vừa xảy ra. Dù không biết Ellen muốn làm gì nhưng ông vẫn sẵn lòng

Tin Ellen là một cậu bé tốt bụng, đại loại…có lẽ vậy ha.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp