[Twilight Đồng Nhân] KẾ HOẠCH NGHIÊN CỨU CỦA ELLEN

Chương 2: Ngây thơ háo sắc


1 tháng

trướctiếp

 

Edit + Beta: Vy Vy

Sáng ngày thứ hai quả nhiên vẫn còn mưa phùn.

Ellen dụi đôi mắt xanh, nằm dài trước của sổ nhìn ra thời tiết âm u bên ngoài, một lúc lâu, mặt không biểu tình đi vào toilet đánh răng rửa mặt, ăn xong bữa sáng liền đi đến trường.

Ellen cầm ô trên tay vừa bước ra cửa, liền nhìn thấy Charlie Swan ở phía đối diện đang đứng dưới mưa thay bánh mới cho xe cảnh sát của mình. Dù cho mưa không lớn, nhưng cứ dầm mưa như vậy rất không tốt cho sức khoẻ.

Ellen ôm suy nghĩ “Chắc cũng không tốn nhiều thời gian lắm đâu ha.” mà đi đến bên cạnh Charlie, nâng cao cánh tay, để ô cũng có thể che cho ông.

Đột nhiên cảm thấy trên đầu tối sầm ông liền ngạc nhiên ngước mắt nhìn, liền thấy một cậu bé xinh xắn mặt không biểu cảm đang cầm ô che cho mình. Đôi mắt xanh bĩnh tĩnh làm ông cũng không nhìn ra được đối phương đang nghĩ điều gì. Charlie lia mắt nhìn thấy bờ vai lộ ra ngoài của cậu bắt đầu bị mưa làm ướt, mới hồi phục tinh thần, đem ô của cậu đẩy trở về:

“Chú cảm ơn, nhưng mà cháu sẽ bị ướt mưa đấy, bị lạnh không tốt đâu.”

Ellen giật mình, lắc lắc đầu, rồi lại vất vả đem ô che lên đỉnh đầu của ông. Nếu mà Charlie bị bệnh thì lực lượng cảnh sát lại ít đi một người bảo vệ thị trấn, như vậy còn rắc rối hơn. Hơn nữa sức khỏe của cậu trước giờ vẫn tốt bị ướt một chút cũng chả sao.

“Ờm… Cháu không vội sao?” Nhìn đứa nhỏ cứng nhắc nhưng thiện lương trước mặt, tự nhiên đối với cậu rất có hảo cảm. Cho nên khi nhìn thấy cậu bé lắc đầu, cũng không miễn cưỡng cậu rời đi, “Đúng rồi, cháu chắc là người mới chuyển đến nhỉ. Chú tên là Charlie Swan là cảnh sát của thị trấn nhỏ này.”

“Cháu là Ellen Forrest, sau này nhờ chú chỉ bảo nhiều hơn.” Ellen lễ phép trả lời, nếu không phải trên tay cậu còn đang cầm cây dù thì đã cúi đầu chào rồi. Trong sách lịch sử có nói Charlie là môt người tốt.

Với lại, Charlie là cha của Bella, cô ấy chính là nhân tố lịch sử quan trọng trong việc hợp tác của Vampire và Người sói, cho nên cậu phải chú ý mới được. Nếu như có thể trở thành bạn với cha của Bella thì sau này việc thu thập tư liệu cũng sẽ dễ dàng hơn chút.

“Ellen… phải không. Được rồi, lên xe đi, chú đưa cháu tới trường.” Charlie có chút ngập ngừng đưa ra lời mời. Nói thật, cho dù có hảo cảm với cậu, nhưng ông lại không phải là một người giỏi thể hiện cảm xúc.

Ellen nhìn Charlie, cảm thấy ông quả thật là một người tốt bụng. Cậu gật đầu bước lên xe, ngoan ngoãn ngồi yên không nhúc nhích. Nói tới đây cũng là lần đầu tiên cậu ngồi trên xe của cổ đại, cậu tò mò nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại trên người Charlie vừa mới bước lên xe.

(P/s:Do em từ tương lai xuyên không về nên thế giới này được xem là cổ đại)

“Cháu phải thắt dây an toàn trước, nếu không chúng ta không thể lái xe.” Charlie chỉ dây an toàn bên cạnh Ellen, nhắc nhở cậu.

“Hửm?” Ellen nhìn đai màu đen, lại quan sát động tác của Charlie, sau đó nhăn mày kéo kéo dây an toàn. Trong tương lai, đai an toàn trong xe đều là tự động, cho nên cậu không biết cách sử dụng loại cũ này, cậu níu dây đai nhìn Charlie, đôi mắt xanh bình thản mang theo chút lúng túng, bộ dáng đáng thương làm Charlie cảm thấy mình đang nói đến chuyện đáng sợ nào đó.

“Cháu không biết thắt dây an toàn sao?” Charlie cẩn thận đưa ra phỏng đoán của bản thân, đến khi nhìn thấy Ellen gật gật đầu, ông càng chắc chắn suy đoán của mình là đúng. Ông nghiêng người về phía Ellen giúp cậu cài dây an toàn, đồng thời trong lòng có chút nghi hoặc. Nhưng rất nhanh liền tự mình có câu trả lời, đây có thể là một cậu ấm được gia đình nâng niu trong tay nuôi lớn, hiện tại chắc là muốn cậu học được cách tự lực cánh sinh.

Ánh mắt Ellen vẫn chưa hề rời khỏi Charlie cho đến khi xe lăn bánh, vừa cảm thán cho sự thân thiện của ông, vừa nghĩ không biết khi nào mới có xe của riêng mình. Nhưng mà cậu không biết lái xe, mà dù có sẽ cậu cũng không biết dùng.

“Cháu có vấn đề gì sao?” Bị nhìn chằm chằm có chút không thoải mái, Charlie liền lên tiếng hỏi. Thật ra ông cảm thấy đưa bé này rất không tệ, yên tĩnh ngoan ngoãn, lại gần liền có cảm giác thoải mái. Chỉ duy nhất một điểm kỳ lạ là hoàn toàn đoán không ra suy nghĩ của cậu.

“A, Ngài Swan đúng là một người tốt, cảm ơn ngài đưa cháu đến trường.” Ellen thấy ông lên tiếng, chợt nhớ ra mình vẫn còn chưa cảm ơn người ta, vì thế liền thuận theo mà thể hiện thành ý. Cậu sẽ ghi nhớ ân huệ này của ông, về sau đối phương có cần giúp đỡ cậu sẽ nỗ lực hết mình. Giống như việc cậu vẫn luôn chấp hành nguyên tắc này vậy.

“Không cần cảm ơn.” Charlie nói xong liền im lặng, bởi vì ông thực sự không biết giao lưu với người khác.

Thế là không khí trên xe liền rơi vào sự im lặng xấu hổ. Đương nhiên, Ellen hoàn toàn không cảm nhận được.

Qua một lúc, Ellen đột nhiên gợi lên đề tài: “Chú Swan chú có biết gia tộc Cullen không ? ”

Charlie đầu tiên thở ra một hơi, sau đó ngẩn người, thấp giọng nói: ” Biết chứ, nhưng mà bọn họ không hay qua lại với người ngoài cho lắm. Cháu ở trường học gặp được bọn họ sao?”

“Dạ, cháu có gặp Edward Cullen, cậu ấy còn đưa cháu về nhà.” Ellen chuyển ánh mắt về balo được ôm trước ngực mình, nghĩ đến trong sử sách có ghi sau này ấn tượng của Charlie đối với Edward có chút không tốt, liền nhỏ giọng bổ sung: “Cậu ấy là một người thân thiện.”

“Vậy sao? Chỉ là, chú vẫn hi vọng cháu có thể cẩn thận hơn chút.” Charlie thấy Ellen đã dần cởi mở tự nhiên trả lời mình, không còn sự xấu hổ như ban đầu.

“Cháu sẽ mà, cảm ơn chú.” Ellen gật gật đầu, nhìn thấy xe dừng lại trước cổng trường, sau đó quay người chuẩn bị mở của xe, lại bị Charlie cười cười ngăn lại.

Charlie vịn bả vai cậu lại, giúp cậu tháo đai an toàn, tiếp đó tự mình xuống xe, bước đến cửa xe bên cậu mở ra, mới ẩn ý bảo Ellen có thể xuống xe rồi.

Ellen xuống xe liền gật đầu cảm ơn ông, nhìn xe Charlie rời đi, cậu mới xoay người vào trường học. Sau đó lập tức bị chộp lấy.

“Hi, cậu là Ellen Forrest đúng không. Tớ là Eric, là Thánh Biết Tuốt ở đây đó.” Eric vỗ vỗ bả vai cậu cười nói, “Tớ nghe chuyện của cậu rồi, cậu với Edward làm sao mà quen nhau vậy? Để tớ giúp các cậu viết một bảng tin đầu đề luôn.”

(Ở đây Tác giả ghi là Vạn Sự Thông, nhưng mà mình muốn việt hóa nhất có thể, đồng thời làm giọng văn phù hợp hơn nên mình đổi lại)

Ellen quay đầu nhìn Eric, trước mặt là một cậu trai dáng người gầy yếu tóc đen, thoạt bộ dáng rất là nhiệt tình.

Quả nhiên là Thánh Biết Tuốt nha, vậy mà đã biết chuyện cậu với Edward hôm qua. Có điều, cậu thật sự không muốn trở thành tiêu đề bàn tán, cậu nghĩ Edward cũng đồng ý điều này. Nghĩ ngợi một chút, cậu nghiêm túc trả lời: “Chúng tớ gặp nhau trong văn phòng. Còn có… chúng tớ mới không muốn trở thành tiêu đề đâu.”

Eric nở một nụ cười sâu xa, suy nghĩ của cậu và Ellen hoàn toàn trái ngược nhau. Cậu ồ ồ hai tiếng, một mặt “tớ hiểu mà” lên tiếng: “Tớ biết rồi, các cậu sẽ không bị điểm danh trên tiêu đề đâu.”

Ellen rõ ràng không thể hiểu được ý tứ trong biểu cảm của cậu ta, nhưng cậu cảm thấy Eric không phải là người không nói lý. Cậu hài lòng gật đầu hai cái, tiếp tục đi về phía lớp học.

“Chỉ có điều, ở đây rất ít khi gặp được chuyện như hai cậu, cho nên mọi người đều bị dọa rồi. Cho dù tớ không viết bài thì mọi người trong trường rất nhanh cũng sẽ biết thôi.” Eric có chút đồng tình nói. Bạn học này thật sự nhìn rất thuận mắt, rất tiếc là lại theo Edward rồi, nếu không cậu cũng sẽ giới thiệu vài bạn nữ sinh cho Ellen.

Đương lúc Ellen vì lời nói của Eric mà cảm thấy khó hiểu, một chàng trai trẻ với mái tóc màu đồng rối bù lọt vào tầm mắt của cậu.

Mắt Ellen lóe sáng giống như một chú mèo con nhìn thấy chủ nhân. Cậu liền bỏ lại Eric vẫn còn lời muốn nói, nhanh chân chạy về phía Edward, nhưng vô ý giẫm phải cuốn sách giáo khoa mà bạn học bên cạnh làm rơi, cậu ngẩn người, theo quán tính ngã nhào về phía trước.

Ngay khi mọi người nghĩ Ellen sắp trực tiếp té ngã trên đất, liền nhìn thấy Edward không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt đem cậu đón lấy. Ellen được đỡ liền bịt lấy cái mũi phát đau của mình, sau đó đối với làn da cứng như đá thạch của người trước mặt rất có ý kiến!

Cậu bạn kia kinh ngạc vội vàng nhặt sách lên, sau đó cảm thán trình độ yêu thích của Ellen đối với Edward, trong mắt như tựa hồ chỉ có mỗi mình Edward, nhiều sách rơi trên đất như thế mà một quyển cũng không nhìn thấy, lại còn đạp lên. Kỳ thật, cậu ta thấy vẫn còn may, Ellen vốn không nặng lắm, nên sách còn chưa bị giẫm hư.

“Có sao không?” Không thể nghe được suy nghĩ của cậu, Edward chỉ có thể hỏi bạn học mới thú vị này, để cậu từ từ đứng vững. Có điều thời điểm chạm vào Ellen, cơ thể ấm áp kia lại một lần nữa chạm vào làn da của anh, khiến anh không khỏi muốn tiếp xúc nhiều hơn nữa. Nhưng anh lại không làm như vậy, anh không muốn dọa cậu sợ. Mà khi nhìn thấy hành vi của Ellen, tự nhiên anh cảm thấy dù có làm vậy thì cũng chẳng có vấn đề gì….

Ellen được anh giúp đỡ, xoa xoa mũi mình, cặp móng vuốt vô thức vỗ vỗ trước ngực Edward. Cậu khẽ nhíu mày, vậy mà cậu còn nghe được vài tiếng ‘đông’ ‘đông’. Thì ra làn da của Edward không phải cứng bình thường…

Bạn học kế bên trực tiếp ngoác miệng, không biết là bị hành động anh hùng cứu mỹ nhân vừa rồi dọa cho kinh sợ, hay đang kinh thán vì hành vi sỗ sàng của Ellen.

Quang minh chính đại, không kiêng dè mà vuốt ve ngực người ta, chắc chỉ có mình Ellen dám làm. Các bạn học nam không khỏi lùi bước, chỉ sợ người nạn nhân tiếp theo sẽ là mình.

Qua một lúc lâu, Ellen nhìn thấy biểu tình Edward có chút run rẩy, mới chậm chạp thả tay đứng vững. Dáng vẻ của Edward có chút bất thường, lẽ nào…cậu ấy không thoải mái? Như vậy là nói Vampire cũng có thể bị bệnh? Hay là nói trong lúc đó xuất hiện tình huống gì mà cậu không biết, cho nên đã bỏ lỡ ?

Lúc này, bạn học bốn phía đều thì thầm bán tán, nói gì mà “Bạn học này mê trai quá”, “Sờ mó người ta tới vậy luôn hả?”, “Quả nhiên là một đôi kỳ quái”, bình luận kỳ dị nào cũng có. Edward thậm chí không cần đọc suy nghĩ của họ, cũng biết họ đang nói cái gì.

“Tớ không sao… Cảm ơn.” Ellen cuối cùng cũng trả lời anh, có chút thong thả chậm chạp, có vẻ không có chú ý đến phản ứng của mọi người. Sau đó cậu đột nhiên giật mình, nhìn nhìn dáng vẻ của Edward, rồi lại nhìn về phía vị trí anh đứng ban nãy, sau đó ngồi xổm xuống, cậu đưa tay chọt chọt vào bắp chân của anh, trong lòng nghĩ đến tốc độ chạy và sức bật mạnh mẽ của Edward.

Cậu nhéo nhéo bắp chân anh, rồi lại sờ sờ, bộ dáng như nhìn thấy một thứ rất thần kỳ, đôi mắt xanh biếc vui vẻ tràn ngập tò mò.

Biểu tình Edward có chút vi diệu, anh cảm thấy chàng trai này thật đặc biệt, hơn nữa cũng rất cổ quái. Anh rất muốn biết suy nghĩ thật sự của cậu, nhưng mà bởi vì không được nên chỉ có thể dùng mắt để quan sát, dùng tim để cảm nhận. Dù rằng mỗi lần quan sát đều khiến anh ngạc nhiên, nhưng Edward lại cảm thấy rất thú vị.

Anh rũ mắt nhìn Ellen, mặc kệ chuyện này đã phát sinh bao nhiêu lần thì anh vẫn cảm thấy khi Ellen chạm vào rất kỳ diệu. Cảm giác ấm áp đó dường như xuyên qua quần áo, trực tiếp chạm vào làn da của anh.

Chàng trai này… rốt cuộc cất giấu bí mật gì đây?

Mà chàng trai bí mật nào đó vẫn còn đang một bên sờ một bên cảm thán.

Quả nhiên là năng lực đặc biệt của Vampire, có thể trong một thời gian ngắn đến bên cạnh cậu. Ellen phải đem việc vừa nãy ghi lại mới được. Nghĩ đến đây, Ellen – người đang tràn đầy nhiệt huyết đối với nghiên cứu – không để ý đến ánh mắt của người khác, liền ngồi xổm bên cạnh Edward, lấy notebook ra.

Mà lúc này, Edward bất đắc dĩ đem Ellen kéo dậy, dù anh có rất nhiều thắc mắc, nhưng cũng không thể ở đây mặc mọi người suy diễn. Những học sinh vây xem càng ngày càng nhiều. Trước không nói tới những bình luận về Ellen, chỉ riêng nói về mối quan hệ của bọn họ, Edward – người duy nhất có thể nghe được suy nghĩ của mọi người – cũng cảm thấy khó chịu: “Ellen, đến giờ lên lớp rồi.”

Bị gọi tên Ellen liền nhìn thời gian, sau đó lặng lẽ cất notebook vào balo, rồi ngước đôi mắt xanh nhìn về phía anh.

Mặc dù Edward không thể nghe được suy nghĩ của cậu, nhưng anh cảm thấy đôi mắt xanh đó tràn đầy bất mãn và tủi thân. Giờ phút này, Edward thấy bản thân như đang khi dễ một đứa trẻ, ngập tràn tội lỗi.

Chỉ là, không đợi Edward nghĩ tiếp, Ellen liền nhíu nhíu mày, đi về phía lớp học.

Edward lại tự mình lên lớp, rồi lại đứng im ở đó. Đây có phải là do Vampire có vấn đề hay không ? Có lẽ cậu cần dành thời gian để nghiên cứu một chút. Mặc kệ thế nào, cậu vẫn nên nhanh chóng đến phòng học đem số liệu ghi chép lại, nếu không quên mất lại phải sờ lần nữa.

Nhìn nhân vật chính trong câu chuyện đã rời đi, mọi người đều tản ra tiếp tục đi trên hành lang. Mà Edward thì nhìn chằm chằm cậu bạn Eric vẫn còn đang quan sát bọn họ, thấy cậu chỉ chỉ về phía Ellen, khóe miệng Edward run rẩy. Sau đó mang theo vẻ mặt bất thường theo sau Ellen đi về phía lớp học. Vừa nãy, anh nghe được tiếng lòng của Eric chính là….

— “Một người háo sắc, một người thần bí, hai người này đích thị là cặp đôi gay nổi bật nhất trong năm học này rồi.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp