[Twilight Đồng Nhân] KẾ HOẠCH NGHIÊN CỨU CỦA ELLEN

Chương 1: Cuộc hành trình bắt đầu


1 tháng

trướctiếp

 

Edit + Beta: Vy Vy – Đại Mao Mao

“Anh hai, em đi đây.” Giọng nói trong trẻo truyền ra từ căn phòng ngủ rộng mở, tiếp đến liền thấy một cậu trai tuấn mỹ tóc vàng mắt xanh lưng đeo ba lô, nắm chặt lấy vòng cổ bằng đá trước ngực.

Dứt lời cậu liền đem tinh thần lực truyền vào vòng cổ. Trong nháy mắt, chỗ cậu vừa đứng chẳng còn lại bóng dáng nào.

Cùng với một tiếng vang đinh tai nhức óc như sấm rền, cậu liền mở đôi mắt xanh như màu viên bảo thạch trước ngực, đập vào mắt là hành lang rộng lớn không một bóng người, bên cạnh là cánh cửa màu nâu đậm, cậu ngước mắt nhìn lên, chỉ nhìn thấy bảng tên hướng dẫn bằng tiếng Anh viết rõ ràng ‘Office (Văn phòng)’

Cậu còn chưa kịp suy nghĩ cửa văn phòng đã bị mở ra, một người phụ nữ tóc trắng từ trong phòng bước ra, khi nhìn thấy cậu trai đang ngẩn người, liền mỉm cười nói: “Cậu tới đây để làm thủ tục nhập học cho năm học mới sao? Ừm, tôi đoán, cậu chính là học sinh mới chuyển đến hôm nay, Ellen Forrest.”

Ellen Forrest có chút mơ hồ.

Cậu chỉ vừa mới tới đây, người phụ nữ này tại sao chỉ cần nhìn liền biết tên của cậu rồi ? Hơn nữa, học sinh mới chuyển đến là cái quỷ gì vậy ? Cậu hình như vẫn chưa làm bất cứ thủ tục nhập học nào mà. Chẳng lẽ một ngàn năm trăm năm trước nhân loại đã có năng lực dự đoán tương lại ồi sao ? Nhưng mà cậu chưa từng nghe nói qua nha.

“Lại đây, cậu bé xấu hổ, bây giờ cũng đã là buổi trưa, khai giảng cũng đã kết thúc rồi, mau nhanh chóng hoàn tất thủ tục thôi.” Người phụ nữ xem việc Ellen im lặng chính là ngầm thừa nhận, cho rằng cậu bởi vì đến trễ mà xấu hổ. Đứa nhỏ này xem ra rất khó giao tiếp, đại khái là có chút hướng nội, những đứa trẻ như vậy cần phải quan tâm nhiều hơn chút.

Nghĩ đến đây, người phụ nữ thân thiết dẫn Ellen đến chỗ giáo vụ, để cậu ký tên lên giấy tờ, lại đưa thẻ học sinh có tên Ellen đưa cho cậu, sau đó một mặt tươi cười nói: “Được rồi, thủ tục rất đơn giản, bây giờ đã làm xong rồi. Hôm nay cậu về nhà trước đi, ngày mai đừng đến trễ nữa nhé.”

“Dạ…” Ellen lên tiếng đáp lại, nhưng người vẫn không nhúc nhích.

“Ellen Forrest ? Ồ, thân ái, con không biết đường về nhà sao?” Người phụ nữ lo lắng cẩn thận hỏi cậu, sau đó dự định tìm một bạn học dẫn đường cho cậu bé thoạt nhìn có chút đáng thương này. (Cái này mình đổi xưng hô cho khớp vs ngữ điệu nhoaaa)

Ellen ngơ ngác nhìn lại, thay vì nói không biết đường về nhà, còn không bằng nói không biết nhà ở đâu thì đúng hơn. Mặc dù cậu chính xác là Ellen Forrest, nhưng có thể chỉ là cùng tên mà thôi. Đắn đo hồi lâu, Ellen cảm thấy bản thân cũng còn may, có sự tồn tại của cái người Ellen Forrest này, cậu không cần phải phiền não về vấn đề thân phận nữa rồi. Chỉ là, nếu như người tên Ellen thực sự tồn tại, vậy người đó là tổ tiên của cậu sao? Với lại, Ellen thực sự đã đi đâu rồi ?

Bà nhẹ thở dài, cảm thấy đứa bé này có chút đáng thương. Tuy là bề ngoài thật là nhu thuận ngoan ngoãn, nhưng mà có chút trầm tính. Này chắc là đứa trẻ không có ai quản đây mà. Có vẻ như thời điểm thích hợp, bà cũng hi vọng có thể cho cậu một chút quan tâm.

Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, một cậu thanh niên có mái tóc màu đồng rối nhẹ gương mặt tái nhợt đi đến, đem tờ giấy đặt xuống bàn.

“Cullen, tôi nhớ các cháu hình như là bạn cùng lớp. Có thể giúp bác một chút không?” Người phụ nữa ôn hòa hỏi.

Nghe thấy bà kêu tên, Ellen ngạc nhiên mở to mắt, đôi mắt hiếm khi hiện ra sự kinh ngạc, cậu nhìn chằm chằm vào chàng thanh niên cao hơn mình nữa cái đầu ở trước mặt, mắt xanh chợt lóe sáng, tựa hồ có rất nhiều chuyện muốn hỏi.

“Có thể.” Edward Cullen kỳ quái liếc mắt nhìn Ellen một cái, phát hiện anh thế mà lại không đọc được suy nghĩ của đối phương, rồi hướng về phía bà gật đầu, sau đó không dấu vết đánh giá Ellen, biểu tình có chút mất tự nhiên.

“Forrest, cậu này là Edward Cullen, bạn cùng lớp của cháu.” Bà cưới với Ellen, sau đó viết địa chỉ nhà của cậu vào tờ giấy nháp trên bàn, đưa cho Edward, “Đây là bạn học mới chuyển đến lớp của các cháu hôm nay, Ellen Forrest. Bác hi vọng cậu có thể giúp bác đưa cậu ấy về nhà, cậu bé này hình như quên mất đường về nhà rồi.

Ellen sau khi nghe bà giới thiệu xong, đôi mắt xanh sáng lên, phát ra ánh sáng chói mắt. ( bling ~~ bling~~)

Quả nhiên cậu không đoán sai, đứng bên cạnh cậu là vị Edward Cullen trong truyền thuyết, lịch sử có viết nhân vật trọng tâm này cùng người sói hợp lực đem gia tộc Volturi đánh bại. Thật không ngờ ngay ngày xuyên không đầu tiên cậu đã tìm thấy đối tượng nghiên cứu thứ nhất, xem ra bài tập lịch sử của cậu chắc chắn có thể sớm hoàn thành.

Lần này, Ellen mượn năng lượng khống chế thời gian của anh trai trở về một ngàn năm trăm năm trước, chính là vì có thể tự mình xác thực tư liệu lịch sử. Sau đó hoàn thành bài tập lịch sử — . Dù sao ba của cậu cũng từng nói ‘Khi quyết định làm việc gì thì phải làm nghiêm túc, làm hết sức mình, toàn tâm toàn ý làm mới là tốt nhất’, cho nên Ellen bởi vì muốn hoàn mỹ, chỉ có thể tự mình đến đây.

Việc nghiên cứu sẽ bắt đầu từ cái cơ bản. Đến thì cũng đã đến rồi, cậu liền thuận theo tự nhiên đem chuyện Ma cà rồng và người sói liên hợp với nhau điều tra một cách kỹ càng nhất thôi. Nghĩ đến đây, Ellen chuyên chú nhìn chằm chằm Edward, không muốn bỏ lỡ bất cứ động tác nào của anh.

“Vậy, được thôi. Bạn học cậu có xe không?” Edward nhìn thấy Ellen ngẩn ngơ lắc lắc đầu, không khỏi cảm thấy thú vị cười khẽ, nhận lấy địa chỉ bà đưa, kéo tay cậu rời đi, “Cháu sẽ dẫn cậu ấy đi một lần, Bà John cứ yên tâm đi.”

Ellen tùy ý để Edward kéo cậu đi trên hành lang đông người tới lui. Cậu nhìn bàn tay đang nắm lấy cánh tay cậu, tái nhớt nhưng rất có lực. Xem ra Vampire giống y như trên báo cáo nói, cơ thể chứa đựng một sức mạnh vô cùng cường đại.

Edward luôn quan sát phản ứng của cậu, sau đó ngoài ý muốn phát hiện Ellen chỉ chăm chăm nhìn bàn tay của mình không nói một lời. Anh vội buông tay, có chút ngượng ngùng cười, đoán nói: “Xin lỗi, có lẽ cậu không thích cùng người lạ tiếp xúc nhỉ ?”

Đột nhiên bị buông ra Ellen theo bản năng giơ tay giữ chặt lấy bàn tay của Edward.

Có chút cưng cứng, phải nói là rắn chắc. Ellen khẽ nheo đôi mắt đen, máu nghiên cứu trong lòng cậu tự nhiên trỗi dậy. Cậu mím môi hai tay nắm lấy cánh tay của Edward, không ngừng nhấn vào làn da lạnh như băng đang ẩn dưới lớp áo mỏng, âm thầm quan sát.

Trong tương lai, cậu không có cơ hội tiếp xúc với Vampire, mà dù có nhìn thấy thì cũng không biết là ai mới phải. Nên nếu hiện tại có thể tận mắt nhìn thấy, không kéo đến nghiên cứu một phen thì làm sao mà xứng đáng với bài tập của cậu.

Lại nói, làn da này thật sự quá cứng, ngoại trừ bề mặt có chút đàn hồi, thì dù có ấn cỡ nào cùng không cảm thấy mềm mại. Ellen yên lặng thả tay Edward xuống, dưới ánh mắt kỳ dị của mọi người và Edward bên cạnh, tiếp tục cầm lấy bàn tay của anh lên ấn xuống.

Không biết phải dùng lực như thế nào mới có thể làm cho Edward cảm nhận được đau đớn ta? Ellen híp mắt nhìn cánh tay rắn chắc của anh, người không quen biết cậu chắc chắn sẽ nghĩ theo góc độ đáng sợ nào đó, bởi vì nhìn cậu trong giống như một chú cá Koi vàng.

Ellen nhập tâm liền quên mất Edward, mà đối tượng đang bị nghiên cứu lại có chút ngượng ngùng. Edward lại thử đọc suy nghĩ của cậu lần nữa, phát hiện anh vẫn không thể nào đọc được. Đối với Edward một người vẫn luôn đọc suy nghĩ mọi người mà nói, đây thực sự là một chuyện rất đặt biệt

Thu hồi lại suy nghĩ, Edward nghĩ muốn đem quyền khống chế tay mình đoạt trở về, nhưng lại bởi vì hơi ấm trên da mà cảm thấy một sự lưu luyến khó tả. Đây là cảm giác mà anh không thể nào lý giải được, bởi vì anh cho rằng bản thân đã không thể nào cảm thận được mềm mại và ấm áp của nhân loại nữa. Cậu trai này lại có thể đem đến cho anh cảm giác như thế, nhưng thời gian gấp rút làm anh hơi do dự.

Cho đến khi nghe thấy âm thành bàn tán rầm rì của những học sinh bên cạnh, ánh mắt có chút kỳ dị, nội dung đều là đang thảo luận về hành vi của bạn học sinh mới đến Ellen. Bọn họ cảm thấy cậu bạn mới này có chút “biến thái”, hơn nữa còn ở trước mặt mọi người động tay động chân với người ta, đây hoàn toàn là không quan tâm ánh mắt của người khác, thiệt là… quá cởi mở.

Edward đọc được suy nghĩ của mọi người, sắc mặt càng lúc càng kém. Nhóm học sinh không ngừng bàn tán về hành động sàm sỡ của cậu, thậm chí còn đang nói anh và Ellen có mối quan hệ mờ ám không thể công khai. Cúi đầu nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Ellen, anh đột nhiên cảm thấy thật bất lực, nhưng vẫn muốn xác nhận những nghi vấn trong lòng. Vì thế, Edward bỏ tay của Ellen ra trước sau đó kéo cậu đi nhanh về phía trước, nhanh chóng rời khởi trường học.

Ellen choáng váng một chút, khó hiểu nhìn sườn mặt của Edward, lại không nói gì.

Sao mặt Edward tự nhiên biến sắc rồi ? Có lẽ là do cơ thể không thoải mái nhỉ. Cho dù là tháng 9 thì thời tiết ở đây cũng xem như có chút lạnh, Edward có thể là bị lạnh rồi. Chỉ có điều, Vampire sẽ bị lạnh sao ? Mặc kệ thế nào đi nữa, cậu không thể vào lúc người ta cơ thể không thoải mái mà bỏ đá xuống giếng được.

Thế nên, Ellen cho Edward một ánh mắt thương hại, làm cho Edward vừa quay đầu nhìn cậu liền ngây ngẩn cả người.

Edward cau mày, sau đó thong thả buông tay, đi song song với cậu, trên mặt mang theo nụ cười: “Ellen, cậu cảm thấy nơi này thế nào ?”

“Cũng được, tớ còn tưởng tới nơi sẽ có mưa cơ.” Ellen còn mang theo cả ô để trong balo, xem ra hôm nay không cần dùng đến rồi.

Ngay lúc Ellen vừa nói xong, bầu trời lại lắc rắc những cơn mưa phùn.

Ellen ngơ ngác ngẩng đầu, những hạt mưa nhỏ rơi xuống mặt, có chút lạnh. Cậu lặng lẽ lấy ô từ trong cặp ra. Sau đó bật ô, chặn đi những hạt mưa nhiễu xuống chỗ cậu và Edward.

Mang theo dù quả nhiên là chính xác.

“Cậu không thích ngày mưa sao?” Edward nhìn hành động của cậu, khóe miệng không khỏi nhếch lên. Tuy là mang theo nụ cười nhưng lại không có chút tươi sáng, là một nụ cười nội liễm.

“Hả?” Sự chú ý của Ellen đổ dồn vào cánh tay đang giơ cao của mình, hầu như không để ý đến câu hỏi của Edward. Chẳng qua, để một người thấp như cậu cầm dù thật sự có chút đáng thương.

“Để tôi cầm cho.” Edward tự nhiên mà cầm lấy ô, cũng nhích lại gần hơi ấm của Ellen, “Tôi ban nãy đang hỏi cảm giác của cậu về ngày mưa.”

“Có chút không thích…” Ellen ngắm nghía cánh tay rắn chắc của Edward, sau đó thành thật nghĩ, ” Trời mưa thật sự rất phiền, ra ngoài còn phải mang theo dù.”

Edward ngẩn người, lờ đi ánh mắt của cậu, lại hỏi: “Cho nên nói, bởi vì vấn đề ô nên không thích mưa sao?”

“Ừ.” Ellen gật gật đầu, nhìn lồng ngực của Edward, cậu đột nhiên nhớ tới nghiên cứu ban nãy, sau đó ngẩng đầu nói, “Ngài Cullen, cơ bắp của ngày thật rắn chắc, một chút cũng không mềm mại.”

Nghe thấy lời nói của Ellen, Edward có chút dở khóc dở cười. Cho dù Ellen đối với việc này có để ý đến mấy, nhưng mà đột nhiên đổi chủ như vậy đề cũng quá nhanh đi. Bất quá, Edward chỉ là bất đắc dĩ một lúc, sau đó thì rất hứng thú nói: “Gọi tớ là Edward đi. Đúng rồi, sao đột nhiên lại nói như vậy ? Ý tớ là, bởi vì nguyên nhân trong trường ban nãy nên cậu mới nói vậy sao? A… chúng ta đến nơi rồi.

Ellen cũng không có trả lời, nương theo ánh mắt của Edward, liền nhìn thấy một căn nhà thuần trắng, toát ra cao quý, giống như một lâu đài nhỏ được đơn giản hóa.

Nếu như để Ellen phát biểu cảm nghĩ của mình, thì đại khái chính là — rất có cảm giác gia đình. Tuy là cậu cũng không quen biết chủ của căn nhà, nhưng cậu luôn cảm thấy thiết kế của căn nhà này rất có màu sắc đặc trưng của họ Forrest.

“Cậu không tính đi vào à?” Giọng nói của Edward cắt đứt suy nghĩ của cậu. Anh nhìn Ellen vẫn đứng như trời trồng ở đó, không có hành động nào, trong lòng không khỏi cảm thấy khó hiểu. Nhưng bởi vì anh không thể đọc được suy nghĩ của cậu, nên chỉ có thể trực tiếp hỏi.

“Tớ sẽ vào mà.” Ellen quay đầu trả lời, sau đó cậu nhìn thấy chếch phía đối diện có một ngôi nhà giống như trong trí nhớ của cậu. Ellen nhớ cậu đã nhìn thấy nó ở cuốn sách ghi chép nào đó, chỗ đó là nơi ở của Bella và cha cô ấy. Chỉ có điều, hiện tại vừa mới khai giảng, Bella chắc vẫn chưa tới.

“Cậu không sao chứ?” Edward cảm thấy Ellen là người kỳ lạ nhất trong đám nhân loại anh mà đã từng gặp qua. Anh trước giờ đều không biết nhân loại có thể ngốc như vậy. Nhưng bởi vì mọi thứ của đối phương anh đều không biết được nên việc ở chung như vậy thực ra cũng rất thú vị. Hơn nữa, hơi ấm của cậu khơi lên sự tò mò trong anh.

Ellen gật đầu, đành bỏ qua suy nghĩ của bản thân, chạy đến hòm thư bên cạnh. Nếu như cậu đoán không lầm, chìa khóa chắc là ở trong đó. Cậu mở hòm thư ra, quả nhiên nhìn thấy một chiếc chìa khóa màu vàng. Mở cửa ra, cậu xoay người đối diện với Edward: “Dù nè, cho cậu đó.”

“Như vậy không tốt lắm, cậu chắc là không có chuẩn bị dư cây nào đâu.” Edward cau mày, ngày mai phỏng chừng cũng sẽ có mưa, cơ thể của nhân loại vốn rất ốm yếu, mắc mưa rất sẽ dễ bị bệnh.

“Tớ có ba cây dù lận.” Ellen đem dù trong balo đều lấy ra. Đôi khi đi trên đường sẽ nhìn thấy vài người không có ô, cho nên theo thói quen cậu sẽ mang theo dư 2 cây, lúc họ cần cậu sẽ đưa cho.

Anh trai của cậu từng nói làm như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì, bởi vì những người đó sẽ không nhớ tới sự giúp đỡ của cậu. Mỗi lúc như vậy, Ellen chỉ gật gật đầu, nói bọn họ sẽ nhớ trong tim, sau này nếu người khác cần giúp đỡ, bọn họ cũng sẽ giúp. Như vậy, việc quan tâm cũng sẽ được lan truyền đi xa.

“Được rồi, vậy ngày mai tớ sẽ trả dù cho cậu.” Edward mỉm cười, mang theo tâm trạng không tồi vẫy tay rồi đi.

Ellen nhìn theo bóng dáng dần đi xa của Edward, đứng đó một hồi mới bước nhà. Đơn giản đi xung quanh tham quan một hồi, cậu ngồi trong một phòng khách rộng rãi, từ balo lấy ra một cái notebook màu đen.

Chỉ thấy Ellen viết xuống ngày tháng hôm nay, sau đó đem hành trình bản thân và nghiên cứu sơ bộ về Edward ghi chép chi tiết. Đương nhiên, nghiên cứu sơ bộ vẫn chưa thực sự là hoàn toàn, rất nhiều đặc tính của Vampire cậu vẫn chưa được nhìn thấy.

Cho nên, ngày mai chính thức khởi động nghiên cứu thôi

Ellen đóng notebook lại, đối với nghiên cứu cá nhân của mình cực kỳ hài lòng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp