Lời này nghe có vẻ hơi coi thường người khác. Ngay cả bản thân Lục Dữ Hành cũng không nhận ra, dù anh đã mất trí nhớ, nhưng khi nói chuyện với Thương Quyết, lời nói của anh vẫn ẩn chứa sự chế nhạo sắc bén.
Thương Quyết cười nhẹ, không đáp lại. Nước vốn định đưa cho Lục Dữ Hành, cuối cùng lại đưa vào miệng mình.
Giờ cậu cảm thấy cách chết vì "khát" khá hợp với tên này.
Sự im lặng này ngược lại khiến Lục Dữ Hành có chút bối rối.
Uống xong, Thương Quyết đặt chiếc cốc giấy sang một bên mà không giải thích thêm.
Lục Dữ Hành không kìm được: "Cậu không có gì muốn nói sao?"
"Cậu mất trí nhớ, lại còn bị thương," Thương Quyết tỏ ra rất chu đáo.
"Chuyện đó không liên quan. Tôi đã nói rồi, tôi không thể thích cậu được."
"Cậu chắc chứ?"
"Bởi vì tôi không phải người đồng tính." Lục Dữ Hành nói.
Thương Quyết dường như không có ý định giải thích, chỉ gật đầu: "Ừm."
"Tôi không thích đàn ông."
Thương Quyết cười: "Hai câu đó đều có cùng một nghĩa."
"...Tôi chỉ đang nhấn mạnh thôi."
Thương Quyết im lặng.
Một lúc sau, cậu cúi đầu nói: "Trước đây tôi cũng vậy, không thích đàn ông."
"..."
Lục Dữ Hành đột nhiên nín thở.
Ý của câu này là, anh đã bẻ cong Thương Quyết, một người trước đây là thẳng?
Anh cố gắng tự bình tĩnh một chút, nhưng vẫn không thể trấn tĩnh.
Thương Quyết không hề trách móc anh, thậm chí trong giọng nói không hề có chút oán trách nào, nhưng lại khiến Lục Dữ Hành cảm thấy mình giống như một kẻ phụ bạc làm tổn thương người yêu mình.
Lục Dữ Hành chăm chú nhìn cậu, cố gắng tìm ra dấu hiệu nói dối trên mặt Thương Quyết.
Nhưng trong mắt người đối diện, ngoài một chút oán trách vô tình lộ ra khi bị lời nói của người yêu làm tổn thương, còn lại chỉ là sự bao dung và tình cảm vô tận.
Hoặc là, những gì Thương Quyết vừa nói là sự thật.
Hoặc là, người này là một kẻ lừa đảo xuất sắc.
"...Tôi thấy có chút mệt." Lần đầu tiên Lục Dữ Hành cảm thấy việc mở miệng nói chuyện khó khăn đến vậy, cổ họng anh như bị thứ gì đó chặn lại, giọng nói khàn khàn.
Thương Quyết quan tâm hỏi: "Đau đầu à? Để tôi gọi bác sĩ Trình..."
"Không cần!" Lục Dữ Hành quay mặt đi, không nhìn cậu nữa.
Anh cố nén cảm giác khó chịu: "Tôi muốn nghỉ ngơi một lát."
"Được. Để tôi đi lấy cho cậu một cốc nước."
Thương Quyết lấy một chiếc cốc giấy mới từ tủ và rời khỏi phòng bệnh.
Cậu không đi đến chỗ lấy nước mà đứng trước bức tường bên ngoài phòng bệnh một lúc.
Một y tá đi qua nhận ra cậu, giảm tốc độ đẩy xe y tế, lén nhìn thiếu niên đẹp trai hiếm thấy này.
Chỉ thấy chàng trai đang đối diện với bức tường, toàn bộ bờ vai đều run lên.
"Phụt—"
***
Thương Quyết cố tình nán lại ở chỗ lấy nước hơn mười phút, suốt thời gian đó nụ cười không rời khỏi môi.
Khuôn mặt của Thương Quyết thật sự nổi bật, chỉ trong một ngày ngắn ngủi, ở tầng này đã có không ít người nhớ đến cậu.
Cậu hiếm khi cười một cách phóng túng như vậy, phần lớn thời gian chỉ là nụ cười giả tạo quen thuộc.
Cậu lúc này mới thực sự nở nụ cười thật lòng, nếu để ý kĩ, bên má phải của Thương Quyết có một lúm đồng tiền rất cuốn hút lại xinh đẹp khiến người khác không thể rời mắt.
Khi tâm trạng ổn định trở lại, đảm bảo rằng trước mặt Lục Dữ Hành sẽ không bật cười rồi bại lộ cậu, cậu mới chậm rãi quay trở lại phòng bệnh.
Trải qua nửa giờ đấu tranh tâm lý, người bên trong hiển nhiên đã điều chỉnh xong tâm trạng.
Lục Dữ Hành ban đầu đầy sự nghi ngờ, nhưng sau khi nghe Thương Quyết nói một câu đầy sức tác động: "Trước đây tôi cũng vậy, không thích đàn ông," thì nghi ngờ chỉ còn lại bảy phần.
Anh vẫn không tin lời của Thương Quyết, nhưng anh cần có bằng chứng để chứng minh điều đó.
"Cậu nói chúng ta là người yêu, có bằng chứng gì không?"
"Bằng chứng?"
"Ví dụ như, chúng ta bên nhau từ khi nào?"
"Mùng 1 tháng 11 năm ngoái."
Lục Dữ Hành lặng lẽ nói: "Cậu nhớ rõ thật đấy."
"Ngày chúng ta ở bên nhau, tất nhiên phải nhớ rõ rồi."
"Cậu tỏ tình với tôi thế nào?"
"...."
"Sao vậy?" Thấy cậu không trả lời, Lục Dữ Hành lập tức ép hỏi.
Một lúc sau, Thương Quyết buồn bã đáp: "Bảo bối, là cậu tỏ tình với tôi mà."
"...Không thể nào."
"Với lại đừng gọi tôi như thế." Khi nghe thấy tiếng "bảo bối" đầy thân mật đó, Lục Dữ Hành cảm thấy ghê tởm đến mức lông tơ dựng đứng.
Thương Quyết suy nghĩ đơn giản về cách mà sinh vật ngoài hành tinh như Lục Dữ Hành có thể tỏ tình, rồi nói một cách dễ dàng:
"Cậu nói, trong lòng cậu, vị trí của tôi chỉ đứng sau môn toán."
"Không thể nào."
"Sau đó, chúng ta ở bên nhau."
"Không thể nào."
Thương Quyết cười nói: "Sao cậu lại nhất quyết khẳng định, thích tôi là điều tuyệt đối không thể xảy ra?"
Lục Dữ Hành không hiểu tại sao chỉ biết là không thể.
Anh thật sự không thể dùng logic để phản bác lại Thương Quyết. Bởi vì khả năng thích người trước mặt này, quả thật không phải là không có.
Dù chỉ là một phần vạn khả năng, thì nó vẫn tồn tại.
Nhưng, "Không thể là không thể."
"...."
Thương Quyết lại rơi vào sự im lặng khiến Lục Dữ Hành cảm thấy bất an.
"Cậu có ảnh chụp chung của chúng ta không?"
Thương Quyết nói dối: "Cậu quên rồi, cậu không thích chụp ảnh."
Chỉ một câu nói bịa ra như vậy đã khiến sự nghi ngờ trong lòng Lục Dữ Hành giảm đi một chút.
Anh thật sự rất ghét chụp ảnh, từ nhỏ đến lớn số ảnh chụp được rất ít.
Thương Quyết sợ anh không tin, tiếp tục thêm thắt: "Tôi đã hỏi xin cậu chụp chung một bức, nhưng cậu không đồng ý."
"...."
"Tôi muốn chụp lén một tấm, nhưng cậu còn dám dữ với tôi." Thương Quyết vui vẻ rung nhẹ chân đang vắt chéo, "Nhưng, tôi cũng thích bộ dạng cậu lúc giận dữ..."
"....Đủ rồi!"
Thương Quyết im lặng không nói gì thêm.
Không phải vì sợ Lục Dữ Hành, mà vì cậu sợ vết thương ngoài da của người này chưa lành, đã bị mình chọc tức thành nặng thêm.
Lục Dữ Hành mím chặt môi, không nói một lời. Anh không hỏi tiếp nữa.
Nghe thêm một câu của người này thôi, anh e rằng tim mình cũng sẽ có vấn đề mất.
Thương Quyết ở lại phòng bệnh đến tận chiều tối.
Để thực hiện lời hứa hôm qua với anh trai của Lục Dữ Hành, hôm nay cậu đã bỏ hai tiết thể dục và một tiết xác suất.
Trong thời gian đó, cậu thỉnh thoảng trả lời tin nhắn của Cát Chí Thành.
Tối qua, hai người trong phòng 323 phát hiện đến nửa đêm mà Lục Dữ Hành vẫn chưa về, gọi điện thì không ai nghe máy, họ đã lo lắng đến mức đi tìm giáo viên phụ trách.
Thương Quyết giải thích tình hình cho hai người họ, bảo họ đợi vài ngày nữa rồi đến bệnh viện thăm.
Một vụ tai nạn xe, một vụ mất trí nhớ, cộng thêm việc người gây tai nạn hiện vẫn đang ở đồn cảnh sát, anh trai của Lục Dữ Hành sau khi trở về nước tối nay cần xử lý đủ mọi chuyện.
Cát Chí Thành tính tình thất thường, Lâm Húc Anh tuy khá hơn nhưng nếu đến thì cũng không giúp được gì, ngược lại còn thêm phiền.
Khoảng tám giờ tối, một người đàn ông khoảng 26 tuổi vội vàng tiến vào phòng bệnh.
Thương Quyết chưa từng gặp anh trai của Lục Dữ Hành, nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên, cậu đã biết người đàn ông này chính là Lục Vân Sênh, anh trai của Lục Dữ Hành.
Hai anh em có nét tương đồng trên khuôn mặt, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác biệt.
Lục Dữ Hành vốn có vẻ ngoài nghiêm nghị, khuôn mặt thường xuyên không biểu lộ cảm xúc, rất ít khi cười, lúc im lặng lại càng trở nên lạnh lùng và xa cách. Trong khi đó, Lục Vân Sênh hoàn toàn trái ngược, dù sự trưởng thành và kinh nghiệm tích lũy qua năm tháng khiến anh ấy trở nên trầm tĩnh, nhưng anh ấy không hề khiến người khác cảm thấy khó tiếp cận.
Thấy Lục Dữ Hành, Lục Vân Sênh lập tức bước tới, chăm chú nhìn em trai một lúc lâu rồi ôm Lục Dữ Hành đầy tình cảm, thêm cả sự áy náy.
Thương Quyết lúc này mới nhận ra, chiều cao vượt trội của Lục Dữ Hành thực chất chỉ là một ngoại lệ.
Lục Vân Sênh, dù là anh trai, lại chỉ cao ngang ngửa Thương Quyết, thậm chí còn thấp hơn cậu một đến hai centimet.
Sau khi buông em trai ra, Lục Vân Sênh mới chuyển sự chú ý từ Lục Dữ Hành sang Thương Quyết, người đang đứng bên cạnh.
Thương Quyết chào hỏi Lục Vân Sênh. Hai người đi vài bước rồi bắt đầu trò chuyện, Lục Vân Sênh liên tục cảm ơn cậu.
"Không có gì, em là bạn của cậu ấy, đây cũng là việc em nên làm. Đúng rồi, em sợ rằng dọc đường đi sẽ không an toàn, nên không nói tình hình của Lục Dữ Hành cho anh biết," Thương Quyết thuật lại những gì bác sĩ Trình đã nói vào ban ngày.
"Anh đừng lo lắng quá, nghe bác sĩ nói thì khả năng phục hồi là rất cao."
Nghe tin em trai bị mất trí nhớ, Lục Vân Sênh trầm ngâm một lúc lâu. "…Anh hiểu rồi."
"Anh ổn chứ?"
Lục Vân Sênh mỉm cười với Thương Quyết, "Chắc em cũng nghe cảnh sát nói rồi, Dữ Hành chỉ có một mình anh là anh trai."
"Bố mẹ anh đã qua đời trong một vụ tai nạn xe, nên anh có chút..."
Thương Quyết rơi vào im lặng. Lúc này cậu cũng không biết nói gì để an ủi.
Lục Vân Sênh gạt bỏ cảm xúc, không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt một người trẻ tuổi hơn mình.
"Đã muộn rồi, cảm ơn em vì đã chăm sóc em trai anh, anh thật sự rất biết ơn."
Thương Quyết khách sáo đáp lại vài câu rồi xin phép rời đi.
"Để anh tiễn em..."
"Không cần đâu. Anh hãy chăm sóc cậu ấy thật tốt, em ở gần đây thôi."
Lục Vân Sênh cũng đang lo lắng cho vết thương của em trai, nên không ép buộc thêm.
Ánh mắt của Thương Quyết hướng về phía Lục Dữ Hành, người đang đứng không xa, đợi đến khi Lục Dữ Hành nhìn lại cậu, cậu đã lén nhắn một câu không rõ ràng.
Lục Dữ Hành đọc được khẩu hình miệng đó, mí mắt anh giật giật dữ dội.
Đó là: "Tạm biệt, bảo bối."
Tên dối trá đầy miệng sau đó cũng rời đi.
Hai anh em ngồi lại cùng nhau khoảng nửa giờ, Lục Vân Sênh nhận thấy khả năng nhận thức của Lục Dữ Hành không bị ảnh hưởng, trí tuệ và logic đều bình thường.
Trái tim lo lắng suốt chặng đường của anh ấy cuối cùng cũng yên ổn lại.
Anh ấy sau đó đi một chuyến đến đồn cảnh sát để bàn bạc về việc xử lý người gây tai nạn. Lúc trở về, anh ấy cũng mang theo chiếc điện thoại của Lục Dữ Hành, thứ đã được tạm giữ ở đó.
Anh ấy đưa điện thoại trở lại cho Lục Dữ Hành.
Điện thoại đã được cài khóa mật khẩu.
Lục Dữ Hành thử vài mật khẩu mà anh thường sử dụng thời trung học và mở khóa thành công.
Điều này ít nhiều khiến anh cảm thấy an ủi.
Ít nhất có những thứ sẽ không thay đổi theo thời gian.
Anh suýt nữa đã thử dùng ngày mà người kia nói là "ngày hai người bên nhau" để mở khóa.
"Xem thử album ảnh đi," Lục Vân Sênh gợi ý, "Có thể khi thấy những bức ảnh gần đây, em sẽ nhớ ra điều gì đó."
"Dạ." Lục Dữ Hành đáp, nhưng anh không mở album ảnh mà lại vào các ứng dụng mạng xã hội khác.
Anh không thích chụp ảnh, dù là ảnh sinh hoạt của bản thân hay cảnh vật.
Anh hiểu rõ thói quen của mình, album ảnh định kỳ được dọn dẹp, có khả năng không còn nhiều thứ trong đó.
"Anh, trong năm qua em có yêu ai không?"
Lục Vân Sênh sững người, "Không, anh không nghe em nói gì về việc đó."
Quả nhiên là kẻ lừa đảo. Lục Dữ Hành lạnh lùng nghĩ, anh mở WeChat và xem qua tin nhắn, cố gắng tìm lại một số mảnh ký ức từ những cuộc trò chuyện gần đây.
Những cái tên hiện lên từ trên xuống đều khiến Lục Dữ Hành cảm thấy xa lạ.
Cát Chí Thành, Lâm Húc Anh...
Chỉ có một người quen, đó chính là kẻ lừa đảo Thương Quyết.
Anh dừng lại một chút, vô thức nhấp vào cái avatar hình con cáo.
Chỉ có một dòng tin nhắn:
[Lục Dữ Hành]: [Chuyển khoản]
Số tiền chuyển khoản: 520.
Lục Dữ Hành: “......”