Tuyết rơi quá dày, tuyết dưới chân rất sâu, xung quanh chìm vào yên tĩnh, mọi âm thanh náo nhiệt đều như bị thấm vào khe hở của những bông tuyết mềm như bông. Vì vậy, âm thanh nhịp tim trở nên vô cùng rõ ràng.
Thương Quyết cảm thấy mình có chút không ổn. Cậu theo phản xạ muốn che mắt mình lại, nhưng tay phải quen dùng của cậu vẫn bị Lục Dữ Hành nắm chặt. Đôi mắt của Lục Dữ Hành vẫn đang nhìn cậu, lông mi dính vài giọt nước nhỏ, dường như rất muốn làm lại lần nữa.
Nhưng tiếc là có sinh viên từ tòa nhà đi ra, anh đã bỏ lỡ cơ hội.
Thương Quyết rút tay phải ra, nói: “Nắm tay thì không thể cầm ô được.” Lục Dữ Hành vừa đổi tay cầm ô, dáng vẻ có chút lúng túng.
Lục Dữ Hành khẽ đáp một tiếng, lúc này mới cúi đầu lắc đầu để rũ tuyết chưa tan hết trên tóc. Lúc nãy Thương Quyết cố tình ném tuyết vào đầu anh, anh lại không có ý định trả thù, lắc đầu xong, tay lại kề sát vào Thương Quyết.
Thương Quyết không nhìn anh, mắt nhìn con đường sáng lấp lánh, lông mày hơi nhíu lại, lắng nghe nhịp tim hỗn loạn của mình, biểu cảm đặc biệt nghiêm túc.
……Cậu có gì đó không ổn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play