Sau khi quyết định thuê nhà xong, buổi trưa Thương Quyết đi qua thư viện trường, chiều mới trở về ký túc xá.
Vừa bước vào, cậu đụng phải Lục Dữ Hành đang đi ra ngoài.
Thương Quyết tự giác né sang một bên.
Không ngờ lần này Lục Dữ Hành lại không như thường ngày tránh cậu, ngược lại chắn trước mặt cậu, giơ tay đóng cửa phòng ký túc.
Thương Quyết bị ép vào phía sau cửa.
Cậu lười biếng lên tiếng: “Bạn học Lục định tái hiện cảnh phim thần tượng sao?” Ánh mắt lướt qua vai Lục Dữ Hành, quét một vòng phòng ký túc.
Hai người còn lại đều không có ở đây.
“Tôi đã gửi yêu cầu kết bạn.”
Thương Quyết nghiêng đầu, như thể đang cố nhớ lại điều gì đó vài giây. “À, đúng là có chuyện đó.”
Rõ ràng chỉ là chuyện hôm nay, nhưng nếu không biết, người khác nhìn thái độ của cậu sẽ tưởng rằng cậu đã nhận được yêu cầu của Lục Dữ Hành từ lâu lắm rồi.
“Xin lỗi, tôi nghĩ rằng Lục bạn học không thể nào tự nguyện thêm tôi, còn tưởng rằng tài khoản bị hack.” Cậu cười nói.
Lục Dữ Hành không quan tâm đến việc phân biệt thật giả trong lời nói của cậu. “Vậy bây giờ, chấp nhận đi.”
Thương Quyết dừng lại một chút, không mấy nhiệt tình: “Cậu có việc gì à?”
“Chờ cậu tìm được nhà, tôi sẽ chuyển tiền thuê nhà cho cậu.”
“... Không cần đâu.”
Lục Dữ Hành không nói gì, chỉ nhìn cậu.
Khoảng cách giữa hai người lúc này quá gần.
Thương Quyết không thoải mái với việc tiếp xúc gần như vậy, cổ đang thẳng, giờ phải nghiêng về sau, đầu bị va vào cửa, lùi đến mức không còn đường lui.
Đôi mắt cậu lay động, đối diện với ánh mắt của Lục Dữ Hành.
Con ngươi của Lục Dữ Hành là màu đen sâu thẳm, nhưng đôi mắt lại sáng ngời.
Giống như chó vậy. Thương Quyết nghĩ một cách ác ý.
Cậu chỉ từng thấy đôi mắt đen trắng phân rõ như vậy trên con chó bên đường.
“Sao cậu vội vàng thêm tôi như vậy, gì đây, cậu thầm yêu tôi à?”
“...”
“Nhà tôi tìm được rồi, hôm nay sẽ dọn đi. Còn tiền thuê nhà, miễn đi. Thu một nửa tiền thuê nhà của cậu, người ta sẽ nghĩ rằng tôi đang sống chung với cậu đấy, thật ghê tởm.”
Lục Dữ Hành không ngờ rằng cậu lại đề cập đến chuyện "sống chung" như vậy, khiến anh thấy ghê tởm một chút.
Mặc dù vậy, anh càng không muốn nợ Thương Quyết.
Anh vẫn giữ nguyên yêu cầu: “Cậu chấp nhận yêu cầu kết bạn đi.”
Thương Quyết: “...”
Lục Dữ Hành: “Tiền thuê nhà hết bao nhiêu?”
Chết tiệt... Người này phiền phức quá.
Thương Quyết biết rằng với tính cách của Lục Dữ Hành, ngay cả khi cậu muốn từ chối, có lẽ cũng sẽ phải tốn không ít công sức.
Cậu không thiếu tiền, cũng không muốn nhận tiền của người này, nhưng cần phải giải quyết vấn đề trước mắt. Thương Quyết chọn một con số trung bình và nói: “Một ngàn.”
Một căn đơn gần Đại học A, giá rẻ một ngàn tệ là hợp lý.
Lục Dữ Hành lùi lại một chút. “Một ngàn tròn?”
Thương Quyết đang định gật đầu, bỗng nhớ ra điều gì đó, liền sửa lại: “1040.”
Lục Dữ Hành nhíu mày, cảm thấy số 1040 có chút kỳ lạ, không tròn cũng không đều.
Hai người thêm nhau trên WeChat.
Lục Dữ Hành cúi đầu chuyển tiền, khi nhập số tiền, Lục Dữ Hành không có phản ứng gì, cho đến khi nhập mật khẩu, ánh mắt lại chạm vào con số được chia đôi đó.
520.
Lục Dữ Hành chần chừ khi nhập mật khẩu.
Anh nghi ngờ nhìn Thương Quyết, thấy cậu vẫn bình thường, chỉ đành cúi đầu tiếp, nhìn chằm chằm vào con số có phần mơ hồ trên màn hình.
Lục Dữ Hành chưa từng có kinh nghiệm tình yêu, nhưng trong thời đại này, anh vẫn biết 520 có ý nghĩa gì.
Thương Quyết nhìn thấy đôi lông mày nhíu lại của Lục Dữ Hành, biết rằng lúc này đối phương chắc chắn đang cảm thấy khó chịu, suýt nữa không nhịn được cười.
“Có vấn đề gì không?”
“Trong tiền thuê, bốn mươi lẻ là gì?” Lục Dữ Hành lo lắng rằng đây lại là một trò chơi khăm khác.
Thương Quyết trả lời trôi chảy: “Phí quản lý.”
Lục Dữ Hành lưỡng lự nhập mật khẩu chuyển khoản, như thể đang so đo với số tiền hai mươi tệ đó vậy.
“Cậu muốn trừ lẻ cũng được.” Thương Quyết hào phóng nói.
Giây tiếp theo, thông báo chuyển khoản 520 tệ hiện lên trên điện thoại của Thương Quyết.
Cậu bật cười, vừa mới thêm bạn mà trong danh sách tin nhắn giữa hai người, chỉ có mỗi dòng chuyển khoản này. Nhìn thoáng qua, không khác gì Lục Dữ Hành như đang âm thầm theo đuổi cậu.
Thương Quyết vui vẻ nhận tiền rồi dành hai tiếng để chuyển hết đồ đạc từ ký túc xá sang chỗ ở mới.
***
Chiều nay không có tiết học, sau khi chơi bóng rổ cả buổi, đến tối khi quay về, Cát Chí Thành và Lâm Húc Anh phát hiện ra giường đối diện với Lục Dữ Hành trống trơn, sạch sẽ như chưa từng có ai tên Thương Quyết ở phòng 323 này.
Lục Dữ Hành cũng không có trong phòng.
“Cậu ấy thực sự chuyển đi rồi à?” Cát Chí Thành cảm thán.
Buổi chiều, Thương Quyết có nhắn tin cho cậu, nói rằng cậu ấy sẽ chuyển đi.
Cát Chí Thành, dù chỉ mới quen biết Thương Quyết có hai ngày nhưng đã có thiện cảm tốt với người bạn cùng phòng này.
Trước khi đi, Thương Quyết còn cẩn thận giải thích cho cậu ta lý do phải chuyển nhà, khiến cậu ta cảm thấy có chút áy náy, mặc dù việc Lục Dữ Hành ở lại vẫn làm cậu ta vui.
“Thực ra, Thương Quyết không tệ đâu.” Cậu ta thở dài.
“Nhưng Lục ca không thể tự nhiên ghét một người vô cớ được. Chuyện của họ, mình không nên dính vào.”
“Biết rồi, chỉ là tao mong hai người họ có thể hòa giải được. Cả phòng hai học bá, có khi tao cũng học lây được chút khí chất. Biết đâu lại đạt giải ký túc xá xuất sắc, cho vào CV thì tuyệt.”
“Ai mà cho cái đó vào CV chứ?” Lâm Húc Anh phì cười. “Nhìn thái độ của Lục ca thì chắc chắn không có chuyện hòa giải đâu. Trừ khi đánh cho ngất rồi cài lại từ đầu.”
Cát Chí Thành bật cười.
“Nếu Lục ca thật sự bị đánh ngất mất trí nhớ, tao sẽ lừa đại ca nhận mình làm cha.”
Lâm Húc Anh nói: “Vậy tao sẽ làm ông nội.”
“Mày mà ông nội thì tao sẽ làm ông cố.”
Cả hai cứ thế nâng cấp bậc vai vế của mình cho đến khi Lục Dữ Hành bước vào phòng, bọn họ lập tức im bặt.
Lục Dữ Hành nhìn hai người với biểu cảm khó hiểu, “Sao thế?”
“E hèm, không có gì đâu. Lục ca, Thương Quyết chuyển đi rồi.”
Nhìn sang giường của Thương Quyết đã hoàn toàn trống trơn.
"Ừ."
Giường số hai trống trải rõ rệt so với ba giường còn lại, khiến cho không gian đối xứng ban đầu của cả phòng trở nên mất cân đối, làm Lục Dữ Hành có chút không thoải mái.
Anh ngồi ở vị trí của mình đọc sách Toán suốt nửa tiếng nhưng đầu óc cứ suy nghĩ viển vông.
Điện thoại trên bàn rung vài lần, là tin nhắn từ anh trai anh-Lục Vân Sênh.
Chỉ là vài câu hỏi thăm đơn giản, chẳng có gì quan trọng. Lục Dữ Hành trả lời vài câu rồi thoát khỏi cuộc trò chuyện.
Lướt xuống dưới, anh thấy ảnh đại diện của Thương Quyết, là một chú cáo nhỏ hoạt hình.
Số của Thương Quyết đã được lưu lại từ hồi cấp ba, sau khi tốt nghiệp thì bị quẳng vào danh bạ quên không xóa. Hôm nay, nhớ ra nên anh thử tìm kiếm số WeChat của cậu bằng số điện thoại.
Vừa mở ra, thứ hiện lên trước mắt chính là dòng ghi chú chuyển khoản “520” mà chính anh đã gửi cho cậu.
Lục Dữ Hành cảm thấy bực bội khi nhìn vào cái tin nhắn đó, muốn xóa đi nhưng lại ngại hành động đó quá ấu trĩ.
Buổi chiều, đầu óc anh chưa kịp xoay chuyển nên quên mất mình có thể trực tiếp chuyển khoản toàn bộ tiền thuê phòng cho Thương Quyết, như thế thì sẽ không để lại cái dấu vết này.
Anh tắt điện thoại và tiếp tục ngồi đọc sách Toán thêm nửa tiếng nữa nhưng vẫn không tài nào tập trung nổi.
Cuối cùng, Lục Dữ Hành đóng sách lại, đứng dậy.
Cát Chí Thành hỏi: "Lục ca, anh đi đâu vậy?"
"Ra ngoài trường đi dạo." Lục Dữ Hành thường tìm một nơi yên tĩnh để đi dạo mỗi khi bị kẹt suy nghĩ trong việc giải đề. Nhưng sân vận động và hồ Vân của trường quá nhiều cặp đôi, càng đi càng thêm bực mình, thế là anh quyết định ra ngoài trường.
"Trên đường về, tiện ghé qua siêu thị giúp em mua ly mì nhé."
Lục Dữ Hành khoác áo vào, “Được.”
Lâm Húc Anh nhanh chóng chêm lời: “Thêm một cây kem dứa nhé, cảm ơn Lục ca!”
Mang theo hy vọng của hai người bạn cùng phòng, Lục Dữ Hành rời khỏi ký túc xá.
Khuôn viên trường Đại học A không nằm ở khu vực náo nhiệt, ra khỏi cổng trường vào ban đêm là một con đường nhỏ yên tĩnh hiếm có giữa lòng thành phố lớn.
Khi đến ngã tư, anh dừng lại chờ đèn đỏ.
Mặc dù trên đường chẳng có lấy bóng chiếc xe nào, Lục Dữ Hành vẫn đứng yên bên vạch qua đường, chờ tín hiệu đèn xanh.
6, 5...
Một chiếc xe máy màu đỏ gầm rú từ phía bên kia đường lao tới, khi tín hiệu đèn đếm ngược, tốc độ của xe có đi chậm lại.
Người lái đội mũ bảo hiểm, chiếc xe hơi lắc lư, nhưng từ xa nhìn lại không rõ lắm.
Lục Dữ Hành liếc nhìn người lái một chút, có chút ngạc nghiên.
Còn vài giây nữa, người đó không vội vàng vượt qua đèn xanh.
...2, 1.
Đèn hiệu chuyển màu, Lục Dữ Hành bắt đầu bước về phía trước.
Người lái xe say xỉn lắc lư chiếc mũ bảo hiểm, bàn tay trên tay ga đột nhiên vặn mạnh, tiếng gầm gừ đột nhiên thay đổi âm điệu...
Lục Dữ Hành mờ mịt quay đầu lại, nhìn thấy người lái xe rất “trình độ” kia, cùng với chiếc xe máy màu đỏ chói mắt đang lao thẳng về phía anh.
Ánh đèn pha chói lóa chiếu sáng đôi mắt đen ngơ ngác của Lục Dữ Hành.
Thì ra không phải không vượt đèn xanh... mà là bị mù màu.