Từng màn ký ức lóe lên trong đầu, Thương Quyết nhìn lại Lục Dữ Hành trước mặt, khóe miệng nở một nụ cười chân thật hiếm có. Đặc biệt là khi nhớ đến cảnh Lục Dữ Hành đỏ mắt nhìn mình, muốn mắng mà không thể vì miệng bị chặn lại, tâm trạng cậu bỗng trở nên phấn chấn.
Cậu không che giấu cảm xúc, khiến Lục Dữ Hành không nhịn được mà hỏi: “Sao lại cười?”
“Ừm… nghĩ về chuyện trước đây. Cậu vô tình ăn nhầm kẹo mù tạt, bị cay đến mức khóc.” Thương Quyết nheo mắt, chân thành nói: “Rất đáng yêu.” Nhưng tuyệt nhiên không nhắc đến việc cậu đã "hành hạ" Lục Dữ Hành thế nào.
Mù tạt...
Hai từ này như đập mạnh vào dây thần kinh của Lục Dữ Hành, chỉ nghe thôi cũng khiến mắt và mũi anh thấy cay xè, như thể mùi mù tạt đâm thẳng vào mũi. Phản xạ của cơ thể khiến Lục Dữ Hành nhận ra rằng có lẽ thực sự đã có chuyện này xảy ra.
Chỉ nghe qua lời mô tả ngắn gọn của Thương Quyết, Lục Dữ Hành không cảm thấy trải nghiệm ăn nhầm kẹo đó thú vị đến mức nào. Nhưng khi anh nhìn vào nụ cười chân thật trong ánh mắt của Thương Quyết, dường như đó thực sự là một kỷ niệm rất đẹp.
Đáng tiếc là anh không nhớ gì cả.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT