Hôm nay em đã yêu anh chưa?

Chương 3: "Lộ bé ngoan."


1 tháng


Tin tức vị Lộ thiếu gia ngất xỉu trong bữa tiệc và câu chuyện về con riêng của Tạ gia tham gia bữa tiệc của Lộ gia được người truyền người, thậm chí An gia cũng được đem vào thảo luận.

Khi Tạ Yến An về nhà đã bị Tạ lão gia mắng một trận.

Trên thương trường Lộ gia đứng đầu tuy Tạ gia không kém nhưng vẫn thấp hơn Lộ gia ở một mức nhất định.

Huống chi toàn bộ dòng máu của Lộ gia toàn bộ là chính thống. Có ba người con trai ai cũng là một hào quang chói sáng chứ.

Tạ lão gia khi chưa li hôn với người vợ hiện đã có con ngoài giá thú là Tạ Yến An, người sinh ra gã còn là một nhân viên vệ sinh. 

Còn Tạ Phong Lan được xem là dòng chính còn có nhà mẹ đẻ là Ngô gia chống lưng, Tạ gia cũng chỉ là mượn danh Ngô gia thành nhà hào môn.

Ở trong văn phòng, Tạ Phong Lan ngồi nhìn tin tức mà cười lạnh.

Khuôn mặt hắn là kiểu mẫu người nhìn người thích, ai gặp cũng phải đỏ mặt.

"Lão già kia chắc tức lắm." 

“Tạ tổng, ngài mai phải về nước rồi.” Trợ lí bên cạnh hắn là Lâm Ô, theo bên cạnh Tạ Phong Lan đã hơn 8 năm rồi.

Mấy năm này Lâm Ô theo Tạ Phong Lan biết rõ tính tình của hắn với Tạ lão gia rất không tốt, mỗi lần gặp mặt như là hận không thể đè chết Tạ lão gia.

“Đi máy bay tư nhân đi, mẹ của Tạ Yến An chắc không chờ nổi nữa rồi.” 

Ánh mắt của hắn khi nói ra câu đó thâm sâu khó dò, hắn biết một khi tin tức hắn về nước truyền đến tai Du Nghiên e là chưa tới sân bay hắn phải mất mạng rồi. Cũng như mấy người chướng mắt hắn trên thương trường cũng không nhắm mắt làm ngơ được, có người khởi đầu thì bọn họ không còn e ngại.

Lâm Ô gật đầu như hiểu ý rồi quay người rời đi.

Trong phòng chỉ còn một mình Tạ Phong Lan, không khí trong phòng cũng không biết khi nào đã dần lạnh xuống, hắn đã lấy ra một tấm ảnh nhỏ được đặc kĩ trong một chiếc hộp.

"Lộ bé ngoan, anh sắp về rồi."

Hắn cứ thế đưa ánh mắt của mình nhìn bức ảnh. Nụ cười dần xuất hiện, khuôn mặt có thêm nụ cười càng thêm dịu dàng. 

Đó là một tấm ảnh chụp chính diện, đứa nhỏ xinh đẹp kia một tay ôm bó hoa baby đủ màu sắc, một tay che đi khuôn miệng đang cười rất tươi của mình.  

___

Tại bệnh viện lớn nhất Yến Thành, Lộ Li ngồi nhìn mấy vị bác sĩ mà ngơ ngác.

Lúc tỉnh lại thì toàn bộ Lộ gia đang điều ngồi ở trong phòng cậu. 

Mẹ cậu thì ngồi bên cạnh cậu đôi mắt đã ửng đỏ. 

Mấy câu nói quan tâm kia kiếp trước Lộ Li sẽ xem như bình thường, chỉ nói vài câu rồi bỏ qua nhưng hiện tại thì khác rồi. 

Cậu chết một lần là quá đủ rồi.

“Trường hợp này tôi cũng chưa từng gặp qua, theo lí mà nói kiểm tra tổng quát mọi cơ quan trong cơ thể của Lộ thiếu gia rất bình thường, nhưng theo tình trạng cậu ấy tả mà nói như triệu chứng bệnh tim.” 

Người vừa nói là bác sĩ giỏi nhất bệnh viện, ai cũng công nhận mà vị bác sĩ nói chưa từng gặp qua e cả Yến Thành cũng không biết nguyên nhân.

Lộ Li tâm tình phức tạp liếc nhìn anh cả của mình. 

Cậu hiểu rõ việc này có liên quan đến Tạ Yến An. Lúc ở bữa tiệc hắn càng đến gần thì ngực cậu càng đau càng khó thở.

Lộ Li không muốn cả nhà mình lo lắng nên.

"Anh cả, em không sao mình về nhà thôi."

Lộ Kình Dịch trầm mặc, đôi mắc sắc bén nhìn cả đám bác sĩ đằng kia.

“Cố mà tìm nguyên nhân đi.”

Cả đám bác sĩ mồ hôi lạnh chảy dọc theo sóng lưng.

Cả hai đi ra ngoài Lộ Kình Dịch nhìn Lộ Li.

Anh thầm nghĩ đứa em nhỏ của mình ngày thường tuy ăn nói kiêu căng nhưng rất hoạt bát, còn hay cười mà từ sau khi tỉnh lại như biến thành người khác vậy trầm tĩnh hơn như đang suy nghĩ vấn đề gì đó rất quan trọng.

Không được, Lộ bé ngoan nhà anh sao có thể trầm tĩnh vậy!!!

"Lộ Lộ, anh dẫn em đi ăn." 

Lộ Kình Dịch nghĩ không sai, suy nghĩ quan trọng của cậu đang là làm sao đối phó Tạ Yến An, An Tố và mấy gia tộc tham gia vào việc đối phó với Lộ gia ở kiếp trước.

Trực tiếp làm An gia phá sản thì không được, quá đơn giản.

Hay bắt cóc An Tố kiếm một đám đàn ông hành hạ cũng không được quá lời cho cậu ta. Kiếp trước An Tố đối phó cả nhà cậu không chừa đường sống cho bất cứ ai, hiện tại sao cậu có thể bỏ qua được.

Nhớ tới việc trong cuốn sách viết sau khi An Tố công lượt thành công sẽ tạo thành đoàn sủng mỗi ngày quan hệ với một người cậu lại cảm thấy ghê tởm.

Cũng không biết nên chê mấy đại lão kia ngu ngốc dễ bị An Tố dắt mũi hay khen An Tố giỏi câu dẫn người khác đây.

Còn về phần Tạ Yến An thì cậu cũng nghĩ ra cách đày đọa hắn rồi. Có gì đau khổ hơn khi vừa mới đứng trên cao chưa nóng mông đã bị đá xuống không thương tiếc chứ.

Vì vậy Lộ Li muốn trực tiếp xử luôn Tạ gia.

Còn mấy gia tộc nhỏ kia cậu sẽ chơi từ từ.

Lộ Li suy nghĩ rất vui vẻ dường như muốn chạy đi lập tức để thực hiện vậy nhưng Lộ Kình Dịch bên này lại khá hoảng hốt.

Anh nhìn Lộ Li cuối đầu ngày càng trầm mặt nhìn có vẻ như đang rất u buồn không khỏi hoảng sợ.

“Lộ bé ngoan, hôm nay em không sao chứ?”

Lộ Li lúc này mới bàng hoàng nhận ra mình không có để ý Lộ Kình Dịch nên vội trả lời.

“Em không sao, anh cả anh vừa mới nói đi ăn cơm mà đi đi em đói rồi.”

Nói xong cậu lại khuyến mãi cười một cái.

Lộ Kình Dịch tim như mềm ra.

Ai nói em trai nhỏ của anh tính cách không được tốt chứ!!! Lộ bé ngoan dễ thương vậy mà.

___

Uiii, đúng là Lộ bé ngoan.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play