Em Thật Sự Rất Xinh Đẹp!!!

Chương 32: Vẻ Đẹp Trời Sinh Khó Giấu


1 tháng

trướctiếp

Sau khi nói xong thì Sở Mông cất điện thoại đi, nhìn đạo diễn Lâm với vẻ mong đợi. Cô ta không tin Ngu Ninh có thể diễn tốt hơn mình, cho dù Ngu Ninh được giáo viên dạy diễn xuất khen thì sao chứ? Cô cũng chưa xem qua bộ phim này. Nếu nữ diễn viên lúc trước có thể đạt được đề cử nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất, vậy đã chứng minh được kỹ thuật diễn của cô ta, càng chứng minh được đây là cảm giác mà đạo diễn Lâm muốn.

Cho dù kỹ thuật diễn của Ngu Ninh tốt thì sao chứ? Cô ta đang đứng vai người khổng lồ.

Đạo diễn Lâm tức giận đến bật cười. Ông ta lãng phí nhiều thời gian đến thế, chỉ để xem một màn biểu diễn như vậy?

Thái độ của Sở Mông quả thật rất khiêm tốn: "Bởi vì không biết nhiều về nội dung kịch bản và hình tượng nhân vật, nên diễn không được tốt..."

"Ít nhất cô còn tự biết mình." Dù Sở Mông là người do Hàn Thiếu Vũ đưa tới, đạo diễn Lâm cũng không chút nể tình: "Cô diễn cái gì vậy? Ngốc bạch ngọt* sao? Cô sợ người khác không biết mình đang lừa gạt à? Hơn nữa tôi đã nói có lời thoại hả? Cô tự cho mình thông minh để làm gì?"

(*Ngốc bạch ngọt: người đơn thuần, không có nhiều suy nghĩ)

Hôm qua Ngu Ninh đã được cảm nhận tính khí của đạo diễn Lâm. Nếu có thể dùng lý lẽ của mình để thuyết phục ông ta thì ông ta sẽ tiếp nhận. Nếu như không thể thì cứ chờ bị mắng đi.

Sở Mông vội thanh minh cho mình: "Nhưng tôi cảm thấy nội dung ngài nói, dùng lời thoại có thể bộc lộ..."

Đạo diễn Lâm không thể nhẫn nại được nữa: "Vậy mà vừa rồi tôi lại kỳ vọng vào diễn xuất của cô? Mau đi đi, tôi cũng không thiếu đầu tư."

Sở Mông không chịu từ bỏ. Đây là cơ hội tốt nhất cũng là cơ hội chắc chắn nhất mà cô ta biết, chưa kể cô ta cũng cộng giá trị thiện cảm mình có được khi làm nhiệm vụ lên người đạo diễn Lâm, không thể vô dụng được: "Đạo diễn Lâm, ngài có thể nói cho tôi biết tôi đã diễn chưa tốt ở điểm nào không? Tôi sẽ sửa, xin ngài cho tôi thêm một cơ hội nữa."

Với tuổi của Hàn Thiếu Vũ bây giờ là lúc coi trọng sĩ diện nhất. Huống hồ cậu ta biết Amy là thân tín của anh trai mình, tình trạng hiện tại của Sở Mông khiến cho cậu ta rất mất mặt. Rõ ràng Sở Mông đã khẳng định rằng mình nhất định có thể nhận được vai diễn trong phim của đạo diễn Lâm, nếu không cậu ta cũng sẽ không phí công đưa Sở Mông tới đây.

Amy nói thẳng với Hàn Thiếu Vũ: "Cậu hai nên đưa người trở về công ty đi. Người trong đoàn phim đều đang nhìn, thế này thật sự rất khó coi."

Hàn Thiếu Vũ nghiến răng tiến lên, kéo lấy cánh tay Sở Mông: "Xin lỗi đạo diễn Lâm, Sở Mông thích tác phẩm của ngài quá nên mới như vậy."

Đạo diễn Lâm bị màn biểu diễn lúc nãy của Sở Mông làm khó chịu, ngược lại càng thưởng thức Ngu Ninh hơn. Nếu không phải vậy thì ông ta cũng không nhờ biên kịch sửa kịch bản cả đêm, tăng thêm một số chi tiết cho nhân vật Trần Táp: "Đều là người cùng công ty, đừng cư xử khó coi như vậy."

Lời này khá nặng.

Hàn Thiếu Vũ chỉ cảm thấy cực kỳ lúng túng.

Ngu Ninh tiến lên nói: "Đạo diễn Lâm, tôi đọc kịch bản thì vẫn chưa nắm được nhiều chỗ."

Quả nhiên đạo diễn Lâm không để ý đến Hàn Thiếu Vũ và Sở Mông nữa.

Nhìn dáng vẻ của Ngu Ninh, Sở Mông chỉ cảm thấy như cô đang cười nhạo mình: "Đạo diễn Lâm, tôi..."

Hàn Thiếu Vũ lập tức bịt miệng Sở Mông, kiên quyết kéo cô ta lại: "Đạo diễn Lâm, đợi hôm khác tôi mời ngài uống rượu xin lỗi."

Đạo diễn Lâm miễn cưỡng gật đầu: "Nếu tôi có thời gian."

Ít nhất đạo diễn Lâm cũng biết đây là cổ đông của công ty giải trí Vĩnh Gia, trước mặt bao nhiêu người cũng phải cho chút thể diện. Nhưng đạo diễn Lâm nhìn qua Sở Mông còn đang muốn nói chuyện: "Kỹ thuật diễn như vậy, tránh ra ngoài gây mất mặt thì hơn."

Hàn Thiếu Vũ vội vàng đồng ý, cứng rắn kéo Sở Mông rời đi.

Amy cũng không hỏi tại sao đạo diễn Lâm lại gặp được Sở Mông, chỉ bày ra khuôn mặt đầy áy náy: "Xin lỗi đạo diễn Lâm, gây thêm phiền phức cho ngài rồi."

Đạo diễn Lâm cũng không giận cá chém thớt: "Thôi được rồi, dẫn Ngu Ninh lên phòng đi, cất đồ rồi xuống đây. Trước tiên phải tạo hình đã, cô không có việc gì thì về đi."

Amy đã biết thói quen của đạo diễn Lâm từ lâu. Ở đoàn phim “Tiên Giai” thì chị còn có thể phát biểu một vài ý kiến về việc ảnh phim. Nhưng ở chỗ của đạo diễn Lâm, chị chỉ có thể cầu nguyện rằng ông ta sẽ hạ thủ lưu tình: "Tôi biết rồi. Tiểu Ngu của chúng tôi giao lại cho đạo diễn Lâm vậy, có vấn đề gì thì ngài cứ việc nói. Em ấy sai ở đâu thì ngài mắng bao nhiêu câu cũng được."

Đạo diễn Lâm vẫy tay, kêu gọi: "Được rồi, vào chuẩn bị quay phim thôi."

Amy vẫn không yên tâm, cuối cùng vẫn phải đưa Ngu Ninh lên phòng.

Đoàn phim của đạo diễn Lâm rất có tiền, sắp xếp phòng ở cho diễn viên cũng không tệ. Mặc dù không phải là căn hộ nhưng cũng không tồi. Amy thấy vậy thì cũng khá hài lòng: "Được rồi, chị đi đây."

Ngu Ninh đeo ba lô lên lưng: "Em tiễn chị, xong thì ra sân quay luôn."

Amy ừ một tiếng: "Có việc gì chị sẽ gửi wechat cho em, em xong việc thì hẵng trả lời."

Ngu Ninh đồng ý. Vốn dĩ cô muốn tiễn Amy ra bãi đỗ xe nhưng bị Amy từ chối. Amy bảo cô xuống trường quay luôn, còn chị thì tự đi về.

Địa điểm quay bộ phim này cũng không phải là ở phim trường, phần lớn là ngoại cảnh. Trong thời gian này hình như là phải quay cảnh nam chính bị đổ tội giết người, vừa phải trốn cảnh sát vừa phải tránh bị hung thủ đứng sau màn bắt, có không ít cảnh đánh nhau.

Đạo diễn Lâm tìm luôn một kho hàng thích hợp, quay phim bên trong.

Khi Ngu Ninh đến, cảnh của Trịnh Dương đang được quay, đạo diễn Lâm nhìn chằm chằm vào máy quay mà không chớp mắt. Trong đó có một cái máy tập hợp tất cả các hình ảnh để đạo diễn Lâm xem toàn bộ cảnh quay thuận tiện hơn.

Thấy vậy, Ngu Ninh cũng không tùy tiện đi qua chào mà đứng cùng với nhân viên, yên lặng xem Trịnh Dương đóng phim.

Tuy là ảnh đế nhưng Trịnh Dương cũng không dùng diễn viên đóng thế khi quay.

Rõ ràng đạo diễn Lâm không hài lòng, nổi giận nói: "Anh không phải là siêu nhân, anh nên tỏ ra sợ hãi, hiểu không? Anh sợ hãi, anh sợ chết, bởi vì còn có con gái đang chờ mình. Nhưng anh không thể không chống lại, anh phải giữ vững chính nghĩa để bảo vệ nhiều người hơn, hiểu không? Biểu cảm cần tinh tế hơn. Anh phải nhớ, mình là người không phải siêu nhân, ok?"

Trịnh Dương lau mặt: "Đạo diễn Lâm yên tâm, tôi sẽ chú ý."

Đạo diễn Lâm nhìn đồng hồ đeo tay: "Cho anh mười lăm phút nghỉ ngơi, cố gắng điều chỉnh lại trạng thái."

Trịnh Dương gật đầu. Khi anh ta ngồi vào ghế thì có nhân viên đưa nước tới.

Đạo diễn Lâm bực tức nói: "Đi gọi Ngu Ninh kia tới đây cho tôi! Tôi ghét nhất người không có khái niệm về thời gian, con bé đi làm gì vậy?"

Ngu Ninh đứng cạnh nhân viên điều chỉnh ánh sáng muốn chen miệng mấy lần, nhưng vẫn không có cơ hội ngắt lời đạo diễn Lâm. Cuối cùng chờ ông ta kêu gào xong, cô lặng lẽ giơ tay lên, yếu ớt nói: "Đạo diễn Lâm, tôi ở chỗ này."

Ông ta còn ở trong tiết tấu của mình, không chú ý thấy có người đang nói.

Thấy đạo diễn Lâm còn muốn gào thét, phó đạo diễn vội nói: "Đạo diễn Lâm, Ngu Ninh tới rồi."

Đạo diễn Lâm ngây người, nhìn theo ngón tay của phó đạo diễn: "Chuyên gia trang điểm, trang điểm cho cô bé đi, làm xấu xí một chút, ngoại hình của Trần Táp là thanh tú. Thật là, nếu gương mặt này đổi với người gì đó lúc nãy thì tốt rồi. Làm da hơi đen một chút, đừng trắng quá, có ngoại hình của một nữ sinh cấp ba thanh tú là được."

Ngu Ninh: "..."

Bởi vì quá xinh đẹp nên bị chê. Không hiểu sao cảm giác này lại sảng khoái khó tả, cái gọi là vẻ đẹp trời sinh khó lòng bỏ qua là đây sao?

Sau khi đạo diễn Lâm xác nhận diễn viên, chuyên gia làm tóc, chuyên gia trang điểm và phục trang đều đã xem qua ảnh và tư liệu của Ngu Ninh. Bởi vì dáng người và vẻ ngoài của cô khác với diễn viên trước nên bọn họ đã thảo luận cả đêm về tạo hình lần nữa. Lúc này nghe đạo diễn Lâm nói vậy, bọn họ dở khóc dở cười cam đoan: "Đạo diễn Lâm yên tâm, chúng tôi biết mà."

Đạo diễn Lâm nhân lúc đang rảnh hỏi: "Mọi người có ý kiến gì không?"

Chuyên gia làm tóc nhìn về phía Ngu Ninh, hỏi: "Em thấy cắt bớt một ít tóc được không? Tôi muốn dùng phần tóc mái dày che lại mắt của em, nếu làm vậy..."

Ngu Ninh còn chưa từ chối, đạo diễn Lâm đã nói ngay: "Không được, trong mắt của con bé có thần, không thể che lại."

Ngu Ninh vô tội nhìn chuyên gia làm tóc.

Chuyên gia trang điểm giải thích: "Nếu thế thì chuyển sang phương án thứ hai, dùng kính mắt để che lại."

"Không phải." Đạo diễn Lâm càng bất mãn: "Trong mắt của con bé có thần, tôi cần cái này, sao mấy người cứ muốn che mắt của con bé chứ?"

Trịnh Dương uống nước xong, nghỉ ngơi một lúc rồi, bây giờ nghe thấy động tĩnh truyền đến nên cũng lại đây. Anh ta đã xem qua ảnh của Ngu Ninh, nhưng lại phát hiện Ngu Ninh đứng yên tĩnh hình như còn xuất sắc hơn trong ảnh.

Chuyên gia trang điểm rất là bất lực: "Nhưng đạo diễn Lâm, ông yêu cầu chúng tôi làm cô ấy xấu xí hơn. Ông nhìn đôi mắt của cô ấy xem, nếu không che bớt thì có thể xấu đến đâu? Hơn nữa bộ phim này cần em ấy không thu hút sự chú ý nhưng lại không thể là kiểu tồn tại không có cũng không sao."

Đoạn ngắn:

Ngu Ninh: Có lúc quá đẹp cũng là một loại rắc rối.

Sở Mông có vẻ ngoài thanh tú của nữ sinh cấp ba: ...


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp