Em Thật Sự Rất Xinh Đẹp!!!

Chương 31: Vẻ Đẹp Trời Sinh Khó Giấu


1 tháng

trướctiếp

Ngu Ninh chỉ là một người mới, danh tiếng lại khá phức tạp nên đoàn phim đã thu xếp cho trước. Hơn nữa có Amy bên cạnh bảo vệ nên quả thật không có phóng viên nào làm khó cô.

Sau khi đoàn phim chụp ảnh tập thể, Amy dẫn Ngu Ninh tới chào đạo diễn Chung, sau đó rời đi trước.

Lúc ở trên xe, Ngu Ninh còn đang thắc mắc làm thế nào mà Sở Mông có thể vừa ngăn cản đạo diễn Lâm, đồng thời còn thuyết phục được đạo diễn Lâm cho cô ta thử vai tại chỗ. Không ngờ ngay khi Ngu Ninh kéo va li đi theo Amy, chuẩn bị tìm đạo diễn Lâm báo danh thì lại đúng lúc nhìn thấy Hàn Thiếu Vũ.

Hôm qua Hàn Thiếu Vũ không đến công ty, cũng không biết chuyện Ngu Ninh đã nhận bộ phim này. Vừa nhìn thấy Amy thì cậu ta trông rất ngạc nhiên, thấy Ngu Ninh kéo va li thì lại càng sửng sốt, lờ mờ đoán được điều gì: "Chị Amy, chị..."

Chỉ là Hàn Thiếu Vũ chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy một giọng nữ vang lên: "Đạo diễn Lâm, xin ngài cho tôi một cơ hội, tôi nhất định sẽ khiến ngài biết tôi mới là người thích hợp nhất."

Amy cười như không cười nhìn Hàn Thiếu Vũ.

Ngu Ninh cũng nhìn Hàn Thiếu Vũ rồi nhìn về phía Sở Mông đang cản đường đạo diễn Lâm.

Vào lúc này, cho dù là Hàn Thiếu Vũ cũng cảm thấy khá lúng túng: "Chị Amy đang..."

"Đạo diễn Lâm, ngài hãy tin tưởng tôi, tôi biết ngài muốn diễn viên thế nào." Tiếng nói của Sở Mông lại truyền tới: "Tôi cũng biết ngài muốn dáng vẻ gì..."

Hàn Thiếu Vũ không nghe nổi nữa. Đặc biệt là khi cậu ta chú ý tới biểu cảm của Amy và Ngu Ninh càng lúc càng kỳ quái.

Hôm nay Sở Mông ăn mặc rất trong sáng: "Đạo diễn Lâm, chỉ có tôi mới có thể diễn ra dáng vẻ như ngài mong muốn, xứng với nhân vật trong phim của ngài."

Trên mặt đạo diễn Lâm có vẻ khó hiểu, nhất là khi ông ta nhìn thấy Amy và Ngu Ninh: "Cô là người của công ty nào?"

Sở Mông cho rằng đạo diễn Lâm đã động lòng, vội vàng nói: "Tôi là người của công ty giải trí Vĩnh Gia, các giáo viên đều nói tôi là người có thiên phú nhất trong số học sinh mà họ từng dạy. Mặc dù tôi là người mới, nhưng cái tôi thiếu chỉ là cơ hội. Hơn nữa tôi đã xem qua tất cả các tác phẩm của đạo diễn Lâm, tôi rất sùng bái đạo diễn Lâm. Công ty nói nếu như tôi có thể hợp tác với đạo diễn Lâm thì có thể không lấy tiền thù lao, công ty còn đầu tư thêm vào bộ phim."

Đạo diễn Lâm đầy mờ mịt nhìn về phía Amy, đều là người trong cùng một công ty mà đang làm gì vậy? Nội chiến sao?

Hàn Thiếu Vũ né tránh ánh mắt của Amy, chuyện này đúng là xấu hổ.

Amy đạp giày cao gót bước tới: "Công ty nói? Công ty giải trí Vĩnh Gia à? Sao tôi không biết, có cần tôi gọi hỏi tổng giám đốc hay các ủy viên của ban quản trị công ty ngay bây giờ không? Cậu hai Hàn?"

Hàn Thiếu Vũ nuốt nước bọt: "Là cô ấy nhớ nhầm. Tôi nói là nếu cô ấy có thể hợp tác với đạo diễn Lâm thì tôi đồng ý đầu tư vào bộ phim này."

Sở Mông quay đầu lại, vừa nhìn thấy là Amy và Ngu Ninh thì sắc mặt lập tức thay đổi: "Hai người đến đây làm gì?"

Ngu Ninh kéo va li đi về phía đạo diễn Lâm, âm thanh bánh xe ma sát với mặt đất như một cái tát vào mặt Sở Mông: "Ngại quá đi, tôi nhớ chúng ta là thực tập sinh cùng khóa, nhưng tôi không nhớ giáo viên kia đã từng khen cô như vậy. Tôi đều có số điện thoại của bọn họ, hay cô nói ra là ai để tôi gọi hỏi thử xem?"

Sở Mông hơi hoảng hốt. Người giáo viên khen là Ngu Ninh, hoàn toàn không phải cô ta. Cô ta nói vậy chỉ vì muốn dát vàng lên mặt mình mà thôi: "Giáo viên nói riêng với tôi, cô không biết cũng rất bình thường."

Ngu Ninh ồ một tiếng, hỏi thẳng: "Cô đang giành vai diễn với tôi sao?"

Sở Mông siết chặt tay. Cô ta không biết rốt cuộc đã xảy ra nhầm lẫn gì. Kiếp trước vai diễn này chẳng phải là của Ngu Ninh, nhưng... khi đó Ngu Ninh đang chuẩn bị ra mắt với nhóm nhạc nữ, cũng không phải nghệ sĩ dưới quyền Amy, không có tài nguyên thế này cũng là chuyện bình thường: "Tôi chỉ sùng bái đạo diễn Lâm, hy vọng ông ấy lựa chọn được diễn viên thích hợp nhất, cho ra tác phẩm tốt nhất."

Ngu Ninh kéo va li lui về sau mấy bước, nói: "Đạo diễn Lâm, ngài quyết định đi, tôi không có bất kỳ ý kiến gì. Nếu cô ấy thích hợp hơn, đều là người cùng công ty thì kiểu gì cũng tiện."

Sở Mông đã khoác một cái tên dễ nghe cho hành động của mình. Nếu Ngu Ninh kiên trì không cho cô ta thử vai thì có vẻ không biết nghĩ cho đạo diễn Lâm. Mà lấy lùi để tiến, cho dù mất đi nhân vật này thì cô cũng có thể để lại ấn tượng trong lòng đạo diễn Lâm, thậm chí khiến ông ta cảm thấy thua thiệt cô.

Huống chi nếu kỹ thuật diễn của Sở Mông tốt thì không cần bắt chước diễn viên vốn đóng bộ phim này.

Ngu Ninh không biết kiếp trước đạo diễn Lâm chọn diễn viên thế nào, dù sao trong tiểu thuyết cũng không viết cụ thể, nhưng cô đã phát huy hết tài năng của mình để thử vai.

Hơn nữa nếu so sánh hai người với nhau, Ngu Ninh lùi bước làm Sở Mông càng có vẻ quá đáng hơn, rõ ràng là muốn cướp vai diễn của nghệ sĩ cùng công ty, thậm chí còn là bạn cùng khóa. Ngu Ninh để ý thấy dù không bước qua đây, nhưng có rất nhiều người trong đoàn phim cũng đang chú ý đến tình hình bên này, dù sao thì thích xem náo nhiệt cũng là bản tính trời sinh.

Tuy rằng đạo diễn Lâm cảm thấy Sở Mông nóng lòng muốn thể hiện mình, hơn nữa lời nói không thể khiến cho người khác tin tưởng. Nhưng khi nhìn dáng vẻ khẩn cầu của cô ta, chẳng hiểu sao ông ta lại hơi mềm lòng, vẻ mặt cũng lộ ra mấy phần.

Ngu Ninh vẫn luôn quan sát Sở Mông và đạo diễn Lâm, thấy vậy thì hơi chớp mắt.

Sở Mông như cảm giác được gì đó, lập tức nói: "Đạo diễn Lâm, cầu xin ngài. Cơ hội này rất quan trọng đối với tôi, hơn nữa Tiểu Ngu cũng không để ý."

Đạo diễn Lâm lại cảm thấy Sở Mông chỉ thấy cái lợi trước mắt. Bất kể là Sở Mông hay Ngu Ninh đều là người mới, cơ hội này đối với người nào cũng rất quan trọng. Ngu Ninh chịu lên tiếng là vì cô tốt tính, nhưng Sở Mông thì không nên nói như vậy.

Sở Mông nói tiếp: "Vậy bây giờ tôi bắt đầu thử vai nhé, đạo diễn Lâm."

Đạo diễn Lâm nhíu mày, hỏi: "Cô thử vai? Cô biết phải diễn cái gì sao?"

Đương nhiên Sở Mông không biết, nhưng cô ta có tự tin. Trước kia cô ta rất thích bộ phim này nên đã đi xem mấy lần, cũng đọc bình luận của nhiều người trên weibo về Trần Táp, khen ngợi có, góp ý cũng có. Sau khi sống lại, để có thể giành được cơ hội này thì cô ta càng cố nhớ lại nhiều lần, cảm thấy không có chút sai sót nào: "Đạo diễn Lâm, ngài nói xem, biểu diễn ngẫu hứng thế này mới càng thể hiện được kỹ năng diễn xuất đúng không ạ?"

Thật ra đạo diễn Lâm rất thưởng thức những người tự tin và biết tranh thủ cơ hội cho mình: "Vậy được rồi, cô diễn đoạn Trần Táp nhìn thấy bức ảnh con gái của nam chính, nhưng khi liên lạc với cấp trên thì lại che giấu chuyện này."

Ngu Ninh ngạc nhiên nhìn về phía đạo diễn Lâm, đoạn này không có trong kịch bản.

Sở Mông hơi sửng sốt. Bộ phim cô ta xem qua hoàn toàn không có cảnh này, là đạo diễn Lâm ngẫu nhiên nói hay là lúc đầu có quay nhưng lại bị cắt mất?

Thấy Sở Mông im lặng, đạo diễn Lâm thúc giục: "Đoạn này có gì khó sao?"

Sở Mông cũng coi như là có đầu óc, vội vàng đáp: "Trần Táp là nữ chính sao? Có quan hệ gì với nam chính?"

Đạo diễn Lâm còn tưởng rằng Sở Mông đã nghe qua một chút nội dung về cốt truyện mới tới đây. Dù sao thì ông ta đuổi nghệ sĩ trước đi, lại thử vai hết mấy người nên ít nhiều gì cũng sẽ lộ một số thông tin. Xem ra bây giờ Sở Mông thật sự không biết gì cả, vậy thì cô ta lấy đâu ra tự tin mà nói những lời vừa rồi?

Ngu Ninh hỏi: "Đạo diễn Lâm, tôi nói cho cô ấy biết một chút nhé?"

Đạo diễn Lâm ừ một tiếng. Tính tình của ông ta không tốt lắm, lại khá cố chấp nên lúc này đã không còn kiên nhẫn nữa. Nhưng nhìn gương mặt của Ngu Ninh, vẫn quá xinh đẹp rồi, điểm này thật sự khiến cho ông ta bất mãn.

Ngu Ninh nhìn về phía Sở Mông, thái độ không tính là ôn hòa nhưng cũng không ác liệt: "Trần Táp là nữ sinh cấp ba, có quan hệ thù địch với nam chính, cô ấy ở bên cạnh nam chính là để lừa lấy mật mã."

Đạo diễn Lâm nghe xong gật đầu. Thật ra thì tóm tắt như vậy cũng không sai, chỉ là không cụ thể. Nhưng nếu để thử vai thì như vậy là đủ rồi, dù sao những người khác thử vai thì ngay cả những điều này cũng không biết.

Sở Mông nói: "Cảm ơn."

Ngu Ninh hơi rũ mắt, đáp: "Không có gì. Vốn dĩ tôi cho rằng cô biết rồi, dù sao… phong cách thường ngày của cô cũng không phải thế này."

Lúc này đạo diễn Lâm mới chú ý tới cách ăn mặc của Sở Mông, quả thật là khá phù hợp với hình tượng nữ sinh cấp ba. Tạo hình tổng thể giống trong tưởng tượng của ông ta đến tám phần. Thế nên khi người này mở miệng, ông ta mới không đuổi ngay đi sao?

Ngu Ninh cũng không nói chuyện này nữa mà lùi sang một bên, rõ ràng không định lên tiếng.

Đạo diễn Lâm thúc giục: "Bắt đầu đi."

Sở Mông cẩn thận nhớ lại kịch bản, bắt đầu diễn. Cô ta giống như vô tình nhìn thấy bức ảnh con gái của của nam chính, sau đó cầm lên nhìn kỹ, vẻ mặt có chút do dự và đấu tranh. Cuối cùng cô ta vẫn đặt bức ảnh về chỗ cũ, sau đó lấy điện thoại ra giống như đang nghe máy: "A lô... Đúng, vẫn chưa tìm được."

Nội dung thử vai mà đạo diễn Lâm nói không có lời thoại, nhưng Sở Mông cảm thấy nếu chỉ diễn như vậy thì có vẻ quá ít ỏi, vậy nên đã tự thêm một đoạn mình cảm thấy phù hợp với tình huống này.

Hơn nữa khi nói vẫn chưa tìm được, Sở Mông còn nhìn về chỗ đặt bức ảnh kia, cũng không biết là thuyết phục mình hay người bên kia: "Không có bất kỳ manh mối nào."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp