Em Thật Sự Rất Xinh Đẹp!!!

Chương 30: Vẻ Đẹp Trời Sinh Khó Giấu


1 tháng

trướctiếp

Cố Phi Ngang lẩm bẩm: "Rõ ràng là lợi dụng danh tiếng của em để hút fan và gia tăng độ hot cho Ngu Ninh, sao chị ấy nói ra lại cứ như em chiếm được món hời lớn vậy."

Triệu Khang hỏi: "Em nghĩ sao?"

"Em cảm thấy đây là chuyện tốt." Cố Phi Ngang duỗi người: "Năm nay em đã hai mươi sáu rồi, còn có thể làm thần tượng được bao lâu nữa? Mặc dù chuyện này là lợi dụng em nhưng hai bên đều có lợi. Hơn nữa em rất thích nói rõ ràng mọi chuyện ngay từ đầu. Dù sao nếu bọn họ không nói mà trực tiếp đăng bài, chúng ta cũng chẳng có cách nào khác ngoài phối hợp."

Tuy rằng kết quả như nhau, nhưng cảm giác thì hoàn toàn khác. Dù cuối cùng Cố Phi Ngang cũng được lợi, nhưng sẽ khiến cho anh ta cảm thấy bất lực khi bị lợi dụng.

Triệu Khang gật đầu: "Tối nay anh sẽ bàn lại với bên ekip. Hơn nữa ekip của Hứa Tụ đã liên hệ với chúng ta, muốn lăng xê couple cho hai người."

Cố Phi Ngang trợn trắng mắt: "Bây giờ mà lăng xê couple? Chờ fan rút khỏi fandom sao? Rút khỏi fandom không đáng sợ, nhưng nếu quay lại chà đạp thì em phải làm thế nào? Anh có tin không, em mà xảy ra chuyện thì chưa kể mấy diễn viên cùng hình tượng sẽ chà đạp em, ngay cả Trần Văn Văn cũng sẽ không buông tha cho em."

Triệu Khang cũng biết thế: "Cho nên chúng ta đã từ chối thẳng rồi, nhưng bên kia không có ý định từ bỏ."

Chỉ cần nếm qua mùi vị của sự nổi tiếng thì chẳng ai muốn bị rớt xuống cả. Thế nhưng trong cái giới này, mỗi ngày đều xuất hiện những người khác nhau, fan là người trung thành nhất nhưng cũng là người bạc tình nhất. Cố Phi Ngang im lặng hồi lâu mới lên tiếng: "Anh, em không muốn trở thành đá kê chân của người khác."

Triệu Khang là người đồng hành đi cùng Cố Phi Ngang từng bước một. Vào khoảng thời gian chưa nổi tiếng, đừng nói tới chuyên gia trang điểm, ngay cả khi đối diện với một trợ lý thì bọn họ cũng phải cười lấy lòng. Vất vả lắm hai năm nay Cố Phi Ngang mới hết khổ: "Yên tâm."

Cùng lúc đó, Amy nói: "Trời sinh em thích hợp ở trong cái giới này."

Chuyện lăng xê này là do Ngu Ninh nói ra trước.

Ngu Ninh thở dài, làm bộ làm tịch nói: "Cho dù đang nằm mơ em cũng muốn nổi tiếng, mỗi ngày đều suy nghĩ làm sao để nổi tiếng. Nổi tiếng mới có tiền, hơn nữa con người anh Cố cũng không tệ."

Amy nói đùa: "Ai không muốn nổi tiếng chứ? Chị hơi hối hận lúc đó đã đồng ý chỉ ký hợp đồng ba năm với em."

"Chị Amy mềm lòng, lúc đó lại đồng cảm với em." Ngu Ninh nói thật: "Hơn nữa em ký ba năm với công ty, không có nghĩa là chúng ta chỉ hợp tác ba năm."

Amy dừng bước, nhìn về phía Ngu Ninh.

Chỉ thấy Ngu Ninh cũng dừng lại, cười nói với chị: "Em rất thích chị Amy."

Amy nhìn Ngu Ninh dưới ánh đèn đường. Bất kể là nam nữ đều dễ bị thu hút bởi cái đẹp, loại cảm giác này không phải là nông cạn, cũng chẳng liên quan đến tình và dục, chỉ là một loại theo đuổi cái đẹp mà thôi: "Vậy phải xem đến lúc đó em có nổi tiếng hay chưa."

Ngu Ninh không đáp mà chỉ lên trời nói: "Mục tiêu của em là sao trời biển rộng."

Amy bất đắc dĩ, Ngu Ninh không thể đứng đắn được thêm một lúc: "Được rồi, đi thôi."

Ngu Ninh vui vẻ bước bên cạnh Amy: "Phải về đọc kịch bản thôi."

Amy dặn dò: "Sau khi vào đoàn phim, mỗi ngày em đều phải đắp mặt nạ biết không?"

Ngu Ninh ừm ừm hai tiếng.

"Dù bọn họ có trang điểm em xấu đi thì cũng không được tức giận, biết không?" Amy cảm thấy từ khi mình ký hợp đồng với Ngu Ninh, thật đúng là càng ngày càng giống bà mẹ già: "Bây giờ chỉ có thể cầu cho đạo diễn Lâm hạ thủ lưu tình."

Sau khi trở về khách sạn, Ngu Ninh sạc điện thoại rồi gửi những tấm ảnh tương đối bình thường do người khác chụp vào nhóm chat của đoàn phim “Tiên Giai” trước, nói một tiếng chúc ngủ ngon rồi tắt mạng, sau đó mới đọc kịch bản. Kịch bản cũng không dài lắm, chỉ hơn bốn mươi nghìn chữ mà thôi.

Ngu Ninh đọc lướt qua một lần, biết được đại khái ý chính rồi mới đọc kỹ lại. Qua ba lần đọc thì cô mới bắt đầu xem kỹ phần diễn của mình.

Khi đọc xong, Ngu Ninh phát hiện Amy còn làm việc trong phòng khách. Cô chỉnh nhiệt độ điều hòa lên cao hơn, sau đó mới vào nhà vệ sinh rửa mặt: "Chị Amy, em nghỉ ngơi trước đây."

Amy ừ một tiếng: "Mau ngủ đi, đừng để mắt có quầng thâm."

Ngu Ninh đáp: "Chị cũng nghỉ sớm đi nhé."

Amy phất tay, tiếp tục bàn giao công việc cho cấp dưới.

Ngu Ninh ngáp một cái, đặt báo thức rồi chui vào chăn, nhắm mắt ngủ.

Amy bàn giao công việc xong mới tắt máy tính. Chị hoạt động cổ xong mới nhớ mình chưa nhắc Ngu Ninh đưa đồ ngủ. Amy xem lại thời gian thì quyết định chắp vá qua đêm nay. Chị đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, ai ngờ vừa mở cửa đã nhìn thấy một bộ đồ ngủ treo trong phòng tắm. Không những vậy, ở trong còn có khăn mới và đồ lót dùng một lần.

Những thứ này đều là việc nhỏ, nhưng khi nhìn sẽ khiến cho người ta cảm thấy rất ấm áp. Amy nhớ đến những gì Ngu Ninh nói khi đứng dưới ánh đèn đường: "Sao trời biển rộng à?"

Ngu Ninh bị chuông báo thức làm tỉnh giấc. Cô cầm điện thoại lên, tắt chuông rồi lại nhắm mắt. Một lát sau, cô mới giãy giụa chui ra khỏi chăn, lại cố gắng hồi lâu mới ngồi dậy được. Miễn cưỡng mở mắt ra, cô đã thấy Amy bưng cà phê đứng ở mép giường: "..."

Amy đã trang điểm xong: "Khẩn trương lên."

Ngu Ninh ngã người xuống giường, lăn vài vòng rồi mới bò dậy: "Chào buổi sáng, chị Amy."

Amy uống cà phê xong thì để ly sang một bên, sau đó gọi điện thoại đặt đồ ăn.

Ngu Ninh đi rửa mặt. Sau khi bước ra, cô mở chai nước suối, uống một hơi hết sạch rồi mới thở ra một hơi: "Ngủ ngon thật."

Amy thấy tinh thần Ngu Ninh có vẻ phấn chấn, nhắc nhở: "Hôm nay nhìn thấy Hàn Nhị thì tránh xa cậu ta ra, danh tiếng của cậu ta rất tệ."

Đây là lần đầu tiên Ngu Ninh nghe thấy Amy hình dung một người với từ ngữ như vậy: "Vâng."

Amy lại dặn dò: "Cậu ta là cái loại mà cả cỏ gần hang cũng ăn."

Ngu Ninh ngẩn người, nhìn Amy hỏi: "Vậy Sở Mông..."

Amy cũng không nói nhiều. Dù sao mỗi một nghệ sĩ đều có sự lựa chọn của riêng mình, chị khó mà nói là đúng hay sai. Chị không xem thường nghệ sĩ như vậy, nhưng cũng không khuyến khích nghệ sĩ làm chuyện đó: "Mặc kệ người khác, em đừng làm chuyện ngu ngốc là được."

Chủ yếu là Amy thật sự khinh thường loại người như Hàn Nhị Hơn nữa qua chuyện Sở Mông đã làm hôm đó, chị thấy Sở Mông không chỉ ngu xuẩn mà ánh mắt cũng rất tệ.

Ngu Ninh ngoan ngoãn gật đầu: "Em muốn thi vào đại học B."

Đúng lúc chuông cửa vang lên, Amy giục Ngu Ninh vào phòng thay quần áo, còn chị đi mở cửa để nhân viên vào phòng khách bày món, khi Ngu Ninh ra là có thể ăn cơm.

Ở khách sạn này, nhân viên trong đoàn phim đều có phiếu ăn sáng, có thể đến nhà ăn, ăn buffet sáng miễn phí. Nếu muốn ăn riêng thì phải tự trả tiền. Nếu chỉ có Ngu Ninh, cô nhất định sẽ chọn ăn buffet để tiết kiệm tiền, nhưng còn có Amy nên cô cũng được hưởng thụ một phen.

Khẩu vị của Amy vào buổi sáng không tốt nên chị chỉ ăn một chút rồi ngừng. Đúng lúc điện thoại của Amy reo lên, chị liền đi qua một bên nhận điện thoại.

Để duy trì vóc dáng, Ngu Ninh không ăn bữa tối. Nhưng bữa sáng và bữa trưa, trừ việc không ăn đồ chiên rán ra thì cô sẽ ăn no tám phần.

Sau khi Ngu Ninh ăn no và thu thập hành lý xong, Amy vẫn còn nói chuyện điện thoại. Ngu Ninh thấy còn sớm nên bắt đầu tìm nơi có ánh sáng đẹp để tự sướng. Sau đó cô chọn một tấm mình ưng ý, cắt ký hiệu của camera làm đẹp, chỉnh sửa lại một chút rồi mới đăng lên weibo.

[Ngu Ninh V: Hôm nay mình vẫn xinh đẹp như mọi ngày. Ảnh tự chụp]

Sau khi đăng xong, cô tắt weibo rồi đọc kịch bản tiếp.

Rõ ràng là đạo diễn Lâm vừa muốn có được doanh thu phòng vé lại vừa muốn giành được giải thưởng từ bộ "Thám Tử" này, hơn nữa ở khúc cuối còn có uẩn khúc chưa được giải đáp. Quan trọng nhất là vai Trần Táp cô đóng, mặc dù đã nhảy xuống biển nhưng cuối cùng có chết hay không thì không nói rõ.

Amy cúp điện thoại: "Bên phía Triệu Khang đã đồng ý hợp tác, hôm nay anh ta sẽ liên lạc với đạo diễn Chung. Chúng ta cứ để hành lý trong xe trước, tham gia lễ khai máy xong thì đi thẳng qua chỗ đạo diễn Lâm."

Ngu Ninh gật đầu, vừa đeo ba lo vừa kéo va li. Cô đột nhiên lên tiếng hỏi: "Chị Amy, chị nói xem có phải đạo diễn Lâm muốn quay một loạt phim nhiều phần không?"

Amy dừng bước: "Sao em lại nghĩ vậy?"

"Em đọc xong kịch bản, phát hiện trong bộ phim này vẫn có uẩn khúc chưa được giải đáp. Hơn nữa rốt cuộc con gái của người biết chuyện có phải do Trần Táp giết hay không cũng không nói rõ, mà kết cục của Trần Táp là nhảy xuống biển." Ngu Ninh vào thang máy với Amy: "Cứ như là giữ lại cho Trần Táp một con đường sống vậy."

Amy cau mày. Nếu là loạt phim nhiều phần, còn giữ lại đường sống cho nhân vật Trần Táp này, vậy chứng tỏ rằng nếu doanh thu phòng vé cao, nhân vật này đủ nổi tiếng thì sẽ có thể tiếp tục xuất hiện ở phần sau, thậm chí địa vị của nhân vật cũng trở nên quan trọng hơn.

Ngu Ninh nhỏ giọng nói: "Tất nhiên cũng có thể là suy đoán của em thôi."

Amy gật đầu: "Chị sẽ xử lý việc này, em chỉ cần diễn tốt vai Trần Táp là được."

Tốt nhất là tốt đến nỗi đạo diễn Lâm không nỡ để cho Trần Táp biến mất như vậy. Nếu thế thì chỉ cần có phần hai, Ngu Ninh sẽ có cơ hội.

Ngu Ninh cũng hiểu rõ nên đồng ý. Thật ra bây giờ có nghĩ nhiều đi nữa cũng vô ích, chỉ là cô thấy hơi tiếc khi không thấy được nhiều nội dung hơn về bộ phim "Thám Tử" này trong kịch bản.

Hiển nhiên là đoàn phim "Tiên Giai" có mời phóng viên đến lễ khai máy. Nhưng tất cả đều được chọn sẵn, lại được nhận bao lì xì trước đó nên đương nhiên biết cái gì nên hỏi và cái gì không nên hỏi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp