Em Thật Sự Rất Xinh Đẹp!!!

Chương 27: May Mà Không Đủ Thời Gian


1 tháng

trướctiếp

Phó đạo diễn hối thúc: “Đây là thẻ cảnh sát của chúng tôi, cháu xem thử đi. Chúng tôi đến tìm cháu để hỏi chút chuyện.”

Ngu Ninh mở cánh cửa gỗ ở bên trong ra, nhìn ra ngoài qua cánh cửa chống trộm, giống như đang xác định thẻ cảnh sát trong tay của ông ta, lại giống như đang quan sát hai người đến đây: “Các ông đợi một lát, cho tôi xem lại thẻ cảnh sát.”

Nói xong, Ngu Ninh lấy điện thoại ra, bấm số 113 trước mặt hai người. Sau khi kiểm tra được số cảnh sát của hai người, cô mới cúp điện thoại rồi ngại ngùng nói: “Tôi mở cửa ngay.”

Ngu Ninh như hoàn toàn không còn cảnh giác nữa. Tay cô để trên tay cầm cánh cửa, cô nhanh chóng mở cửa ra, trong miệng vẫn còn nói xin lỗi. Sau đó cô cất tiếng hỏi: “Các ông đến đây có chuyện gì không?”

Phó đạo diễn nói: “Ba của cháu có ở nhà không?”

Khi phó đạo diễn hỏi câu đầu tiên, bàn tay đang vịn vào tay cầm cửa của Ngu Ninh chợt siết chặt rồi mới mở cửa ra. Sau đó cô nghiêng người mời hai người vào, cẩn trọng nói: “Không có, lâu rồi ba cháu chưa về.”

Đoạn diễn đầu tiên đến đây là kết thúc.

Đạo diễn Lâm thúc giục: “Đoạn thứ hai.”

Đoạn diễn thứ hai là nam chính thám tử xả thân cứu cô, sau khi bị thương đã được đưa đến phòng khám ngầm, cô đang đứng trước cửa.

Do không có thuốc tê, tiếng kêu đau của nam chính vang vọng.

Ngu Ninh đứng tựa người vào bức tường bên ngoài. Cô ngáp một cái, giống như hơi mệt mỏi. Vẻ mặt của cô không hề áy náy hay cảm động gì, ngược lại còn vẻ chẳng hứng thú và ghét bỏ.

Đây là biểu hiện hoàn toàn khác với phần biểu diễn của các nữ diễn viên khác khi diễn thử vai. Khi bác sĩ băng bó xong cho nam chính thám tử, Ngu Ninh nhanh chóng dụi mắt, nước mặt lập tức rơi xuống, dáng vẻ giống như đã khóc rất lâu rồi. Cô vội vã hỏi: “Anh ấy không sao chứ?”

Sau khi diễn xong hai đoạn ngắn, đạo diễn Lâm hỏi: “Cô không cảm thấy cô bé mà cô diễn thử ở đoạn thứ hai quá vô tình sao? Đó là người bảo vệ cho cô nên mới bị thương mà. Hay là cô muốn đi đường khác biệt, muốn biểu hiện bản thân mà không tôn trọng cốt truyện?”

Lời này hơi nghiêm trọng, phải biết rằng rất có thể lý do mà diễn viên trước đó bị đổi đi là vì yêu cầu sửa kịch bản. Từ đó có thể thấy được đạo diễn Lâm là một người rất coi trọng kịch bản của mình. Nếu cảm thấy Ngu Ninh không tôn trọng, có lẽ ông ta không chỉ không chọn cô mà còn hoàn toàn phủ định cô ở trong lòng.

Amy hơi căng thẳng trong lòng, thế nhưng vẫn không tùy tiện chen vào.

Ngu Ninh không biết tại sao đạo diễn Lâm vừa thấy cô đã bất mãn, thế nên đương nhiên phải biểu hiện khả năng diễn xuất của mình. Dù sao có rất nhiều đạo diễn coi trọng kỹ thuật diễn của diễn viên. Chỉ là cô không thể nói thẳng lời này: “Bởi vì tôi không biết cốt truyện hoàn chỉnh, vì vậy có rất nhiều thứ chỉ là suy đoán của tôi. Nếu cô gái này giả mạo thành con gái của người biết chuyện, hẳn ở phía sau cô ấy cũng có tổ chức. Vì vậy tôi cho rằng cái gọi là nguy hiểm ở lần này là do tổ chức ở phía sau cô ấy thiết kế, cũng chính là để cho thám tử thật sự tin tưởng cô ấy.”

“Không ai sẽ nghi ngờ cô gái mình đã giúp đỡ suốt đường đi.” Ngu Ninh nói: “Mục đích quan trọng nhất của vụ việc này là tăng thêm lòng tin của thám tử. Nếu cô ấy có thể ứng phó cảnh sát trong tình huống trong nhà có giấu xác mà vẫn không để lộ sơ hở, sau đó còn có thể đi theo nam chính thì tôi cho rằng cô ấy chẳng phải là người lương thiện, mà là một người biết tính toán và có mưu kế. Đương nhiên cô ấy sẽ không thể cảm thấy đau lòng hay cảm động chỉ vì vết thương trên người thám tử được. Giống như giải đề vậy, đây chỉ là một trong các bước để tìm ra đáp án cuối cùng thôi.”

Tuy rất bắt bẻ nhưng đạo diễn Lâm không phải là người lề mề. Ông ta lập tức nói: “Chuẩn bị ký hợp đồng, lập tức vào đoàn phim. Cô tranh thủ thời gian học thuộc lời thoại đi nhé.”

Amy vô cùng vui mừng. Cảnh quay của Nguyệt Dao trong bộ “Tiên Giai” có thể dời lại. Còn bộ “Thám Tử” của đạo diễn Lâm, nếu quay phim thuận lợi thì chắc mười ngày là xong, hai đoàn phim này sẽ không xung đột thời gian với nhau.

Ngu Ninh lại không đồng ý ngay: “Chiều mai tôi có thể vào đoàn phim được. Ngày mai là nghi thức khởi động máy của bộ “Tiên Giai”, tôi phải qua đó.”

Lúc này đạo diễn Lâm mới chợt nhớ mình đã phát hiện ra Ngu Ninh bằng cách nào, cũng không làm khó cô: “Được, đưa kịch bản cho cô ấy. Mọi người thảo luận về chuyện hợp đồng đi, tôi về đây.”

Amy nói: “Cám ơn đạo diễn Lâm.”

Đạo diễn Lâm vừa chuẩn bị rời đi, lại đột nhiên dừng bước: “Diễn viên nhà cô không ngại giả xấu chứ?”

Amy hơi sửng sốt, vội đáp: “Vì cốt truyện thì tạo hình sao cũng được.”

Lúc này đạo diễn Lâm mới gật đầu, sau đó lẩm bẩm: “Lập tức nói với nhân viên trang điểm, trang điểm sao cho cô ấy nhìn xấu hơn một chút.”

Ngu Ninh đột nhiên hiểu tại sao lúc nãy đạo diễn Lâm thấy cô lại bất mãn như vậy rồi.

Đạo diễn Lâm cũng là một người thẳng tính: “Lúc xem đoạn video đó, tôi còn tưởng là do trang điểm. Thôi vậy, nếu không phải là vì không đủ thời gian, tôi nhất định phải cho cô tăng cân rồi phơi đen mới được.”

Ngu Ninh muốn ôm chặt tấm thân đáng thương của mình, rất cảm kích vì không đủ thời gian. Cô thật sự rất biết ơn! Cô mà mập lên rồi lại đen đi thì sao diễn được vai Nguyệt Dao, ánh trăng sáng, nốt chu sa của nam chính chứ? Chắc lúc đó chỉ có thể diễn ánh trăng đen, vết muỗi đốt của nam chính thôi?

Đạo diễn Lâm lẩm bẩm xong thì rời đi luôn, những công việc còn lại đều giao cho mấy người phó đạo diễn.

Chuyện về hợp đồng là do Amy bàn bạc với bọn họ, nhưng bọn họ chỉ có thể thương lượng đại khái các điều kiện chung, những chuyện còn lại cũng phải đi theo thủ tục công ty.

Còn bên phía đoàn phim, cứ kéo thêm một ngày thì sẽ đổ thêm một đống tiền nên phải vội vàng bắt đầu quay. Đạo diễn Lâm lại nổi tiếng là kén chọn, vất vả lắm ông ta mới gật đầu nên dù Ngu Ninh là người mới thì cũng nhận được một khoản thù lao không tệ.

Amy cũng không được nước làm tới. Có thể diễn phim của đạo diễn Lâm, cho dù không có một đồng nào thì người mới như Ngu Ninh cũng đồng ý.

Hai bên thật lòng muốn hợp tác với nhau, vì vậy bọn họ nhanh chóng thương lượng xong xuôi tổng thể công việc.

Theo tình huống thông thường, bọn họ nên đi ăn một bữa cơm với nhau. Nhưng bên đoàn phim rất bận rộn, Ngu Ninh cũng phải về xin nghỉ phép với đạo diễn Chung nên hai bên hiểu ngầm rằng sau khi Ngu Ninh diễn xong mới tổ chức ăn mừng.

Sợ bên phía công ty có người làm khó dễ rồi lại gây ra sai sót gì, bởi vậy sau khi lên xe thì Amy đã gọi điện thoại cho Hàn Thần. Chị cũng không lãng phí thời gian để nói những lời khách sáo mà vào thẳng vấn đề chính: “Hôm nay tôi và Ngu Ninh đến thử vai trong bộ phim “Thám Tử” mà đạo diễn Lâm đang quay. Không phải là nhân vật quần chúng, quần chúng mà đạo diễn Lâm phải đích thân lựa chọn sao? Đúng, là nhân vật vừa hủy hợp đồng kia. Đã giành được rồi, gần đây tôi không ở công ty, anh làm tổng giám đốc thì để ý kỹ một chút. Được.”

Sau khi bàn giao xong, Amy cúp điện thoại, vừa lái xe vừa nói: “Em đúng là ngôi sao may mắn.”

Ngu Ninh ngoan ngoãn ngồi trên ghế phó lái: “Đều nhờ chị Amy nâng đỡ cả.”

Amy lắc đầu cười: “Lúc ở đoàn phim thì phải khiêm tốn biết không?”

Ngu Ninh ừm một tiếng, lấy điện thoại ra đọc kịch bản của bộ “Thám Tử”.

E rằng đạo diễn Lâm còn lợi hại hơn suy nghĩ của cô rất nhiều. Amy đã đặc biệt gọi một cuộc cho tổng giám đốc chỉ vì chuyện này: “Có phải công ty cũng đang giành vai diễn này?”

Trước đó Amy không nói là do không muốn tạo áp lực quá lớn cho Ngu Ninh: “Không chỉ là công ty của chúng ta, cả những công ty khác cũng đang tranh giành.”

Chỉ là công ty giải trí Vĩnh Gia thật sự không có nguồn lực để cạnh tranh với các công ty khác.

Dù sao công ty giải trí Vĩnh Gia… quả thật không có người bản lĩnh trong lĩnh vực phim ảnh. Không chỉ như vậy, cho dù công ty đã đề bạt được rất nhiều tiểu thiên vương và tiểu thiên hậu trong lĩnh vực âm nhạc, nhưng thiên vương hay thiên hậu thật sự thì vẫn chưa có.

Nói đơn giản hơn, công ty giải trí Vĩnh Gia chỉ có cái vỏ bề ngoài là đẹp chứ không có trụ cột chính, bên ngoài thì trông có vẻ vinh quang lắm nhưng bên trong thì không ngừng đấu đá lẫn nhau .

Đương nhiên Amy sẽ không nói những lời này với Ngu Ninh, chỉ dặn dò: “Tác phẩm của đạo diễn Lâm đều vừa được tán thưởng lại vừa ăn khách, cho nên hầu như không cần phải lo lắng về chuyện doanh thu phòng vé. Không chỉ là vậy, nam chính còn mời cả ảnh đế Trịnh nên có cả hai lớp đảm bảo.”

Ngu Ninh hiểu ngay. Cô quyết định tối nay sau khi ôn tập bài vở xong sẽ tìm tác phẩm của đạo diễn Lâm để xem. Mỗi một đạo diễn đều có thói quen quay phim của riêng mình, cô phải xem thử để coi có tìm ra được thói quen này sớm hơn không. Chỉ cần lần này hợp tác vui vẻ thì mới có được lần hợp tác tiếp theo.

Amy lại nhắc đến tên của mấy người nổi tiếng khác: “Tác phẩm của đạo diễn Lâm rất nâng đỡ người khác, có một số tình tiết có thể trở thành kinh điển. Tất cả đều là do đạo diễn Lâm làm ra, ngay cả ảnh đế Trịnh Dương cũng hợp tác với đạo diễn Lâm.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp