Em Thật Sự Rất Xinh Đẹp!!!

Chương 28: Nghỉ Chơi Với Cố Phi Ngang


1 tháng

trướctiếp

Ngu Ninh đã hiểu: “Tức là trong đoàn phim thì đạo diễn Lâm là người quyết định, còn ảnh đế Trịnh là người đứng thứ hai.”

“Em nói như vậy cũng không sai.” Amy dặn dò: “Đạo diễn Lâm không thích có quá nhiều người ở trong đoàn phim, bởi vậy dù là ảnh đế Trịnh cũng không dẫn theo trợ lý.”

Thật ra Ngu Ninh khá thích làm việc với những đạo diễn như vậy, bởi vì làm việc cùng bọn họ sẽ không cần phải suy nghĩ đắn đo quá nhiều, chỉ cần quay ra một bộ phim điện ảnh tốt là được, thậm chí không cần phải lo về vấn đề đầu tư: “Chị Amy yên tâm, em có thể chăm sóc tốt bản thân mình. Hơn nữa cũng chẳng quay bao nhiêu ngày.”

Dù Amy không yên tâm cũng chẳng làm được gì: “Đạo diễn Lâm có ekip riêng, cũng quen dùng ekip riêng này. Có gì không hiểu thì em cứ việc hỏi .”

Ngu Ninh hiểu được ý của Amy. Chị đang nói cho cô là ngay cả nhân viên cũng có quyền lực lớn hơn cô, tốt nhất là cô không nên đắc tội bất kỳ ai cả?

Chẳng lẽ Amy không sợ mình nói ẩn ý quá, cô nghe không hiểu sao?

Amy không hề lo lắng chuyện này. Chị tin tưởng nhân phẩm của Ngu Ninh, biết rằng cô không phải là người không có não, chỉ biết nâng người hơn mình rồi lại chà đạp người thua mình. Amy đã bắt đầu suy nghĩ, tuy Ngu Ninh còn chưa có tác phẩm nhưng đã được tham gia đóng phim điện ảnh của đạo diễn Lâm và phim truyền hình của đạo diễn Chung, như vậy các tài nguyên của công ty cũng nên đổ qua cho Ngu Ninh, ví dụ như thư mời lễ hội điện ảnh vào tháng sau.

Hơn nữa có nên cho Ngu Ninh tham gia một số chương trình giải trí để mọi người quen mặt không?

Thôi bỏ đi, như vậy sẽ không tốt cho hình tượng của Ngu Ninh. Cho dù công ty nhắc đến thì chị cũng phải từ chối, chỉ cần chương trình “PK diễn xuất” kia là đủ rồi.

Ngu Ninh không biết rằng Amy đã suy nghĩ đến những chuyện này. Cô đang nghĩ đợi đến lúc tiền thù lao của bộ phim điện ảnh đến tay thì có nên mua một cái máy tính hay không. Cô tìm hiểu thì thấy có thể mời giáo viên giảng bài ở trên mạng. Những kiến thức của cấp hai thì cô còn có thể tự học, nhưng của cấp ba thì… Tuy rằng gia sư qua mạng không rẻ, nhưng cho dù là sự phối hợp về thời gian hay mức độ bảo mật cũng đều thích hợp với cô nhất. Chỉ là cô phải làm thế nào để tìm được một gia sư đáng tin cậy đây?

Đợi đến khi xe ngừng hẳn, Ngu Ninh quyết định mua một cái máy tính xách tay trước. Dù sao có máy tính rồi thì làm gì cũng thuận tiện hơn. Số tiền còn dư lại thì chuyển về nhà hết, còn chuyện tìm gia sư thì phải đợi thêm một khoảng thời gian nữa.

Ngu Ninh quả thật muốn khóc than cho sự nghèo nàn của mình.

Bởi vì trời đã tối, Amy bảo Ngu Ninh về phòng của mình trước, còn chị thì sang phòng của đạo diễn Chung. Nói thế nào đi chăng nữa thì Ngu Ninh vẫn còn nhỏ, lại là nghệ sĩ nên phải kiêng kỵ rất nhiều chuyện. Đây không chỉ là vì tốt cho Ngu Ninh mà còn là tốt cho đoàn phims.

Ngu Ninh không hỏi nhiều mà ngoan ngoãn về phòng của mình. Bởi vì ngày mai phải đi nên cô không lấy hết đồ ở trong va li ra, chỉ lấy những món cần dùng trong tối hôm nay thôi. Sau đó cô ngồi ở trên ghế sô pha đơn, lấy điện thoại ra rồi bắt đầu làm chuyện mình thích nhất – mua hàng qua mạng.

Lúc Amy trở về, Ngu Ninh đã chọn xong kiểu máy tính xách tay muốn mua rồi, chỉ cần đến đoàn phim “Thám Tử”, hỏi rõ địa chỉ là có thể đặt hàng ngay.

Ngu Ninh vừa định chào hỏi Amy thì thấy chị đang gọi điện thoại với vẻ mặt nghiêm túc. Cô dứt khoát ngậm miệng lại, sau đó bước nhẹ đi đánh răng rửa mặt trước.

Đến lúc bước ra, Ngu Ninh nhìn thấy Amy vẫy tay với mình, nói: “Em còn nhớ Sở Mông không?”

Đương nhiên là Ngu Ninh nhớ. Cô ta là nhân vật chính của bộ tiểu thuyết này, là con gái do trời chọn, là người mà cô vừa đắc tội.

Amy cười lạnh rồi chế nhạo: “Cô ta dụ dỗ Hàn Nhị dẫn mình đi gặp đạo diễn Lâm.”

Ngu Ninh trợn tròn mắt, sắp nghẹt thở luôn rồi. Sao cô ta lại đối đầu với cô?

Đợi chút.

Ngu Ninh đột nhiên nhớ ra một chuyện, hình như trong tiểu thuyết đã từng nhắc đến.

Bởi vì Sở Mông biết bộ phim điện ảnh của một đạo diễn nổi tiếng đột nhiên đổi diễn viên nữ, nữ diễn viên sau đó còn lấy được đề cử nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất nhờ vai diễn này.

Sở Mông bắt chước theo cách biểu diễn của nữ diễn viên đó, clòn lợi dụng hệ thống để đóng vai này thay cho nữ diễn viên đó, sau đó còn quen biết với ảnh đế?

Không biết là do tác giả quên hay là vì nguyên nhân gì khác, nhưng về sau tác giả chỉ miêu tả cảnh tượng giữa Sở Mông và ảnh đế chứ không nhắc gì đến doanh thu phòng vé của bộ điện ảnh này, cũng không nói cô ta có giành được giải nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất hay không.

Cho nên đạo diễn nổi tiếng đó là đạo diễn Lâm, còn bộ phim điện ảnh đó là “Thám Tử”, mà ảnh đế là Trịnh Dương?

Ngu Ninh đưa tay che ngực, đi đến cạnh giường, tìm đúng chỗ rồi mới ngã xuống. Bởi vì giường rất mềm nên cô còn bật lên hai cái: “Em. em cần thời gian để bình tĩnh lại.”

Thấy bộ dạng của Ngu Ninh, Amy hơi khó hiểu: “Em lo gì đấy. Tuy là do Hàn Nhị ra mặt nhưng tổng giám đốc vẫn là Hàn Thần, sẽ không để em chịu thiệt gì đâu. Hơn nữa em còn được đạo diễn Lâm tuyển vào mà, em sợ gì?”

Ngu Ninh ngơ ngác nhìn Amy, rất muốn nói là chị Amy, chị không biết sự đáng sợ của Sở Mông đâu, cô ta có bàn tay vàng, lỡ như cô ta làm gì đó với đầu của đạo diễn Lâm thì sao?

Amy duỗi người một cái, chẳng hề quan tâm đến Sở Mông: “Đêm nay chị không về nữa, sáng sớm ngày mai còn phải đưa em đi.”

Ngu Ninh lắc người mấy cái để đá đôi dép xuống, sau đó chui vào trong mền rồi cuộn người lại. Thế giới này đối xử đáng sợ với cô quá. Nhường vai diễn đó sao? Không thể nào, cô chỉ có thể cầu mong hào quang của nữ chính mất hiệu lực, hoặc là bản thân tìm được cách thuyết phục đạo diễn Lâm.

Nhưng tại sao lúc đó chị Amy lại không bị ảnh hưởng nhỉ?

Ngu Ninh đang chuẩn bị suy nghĩ thì đột nhiên nhớ ra hôm nay mình vẫn chưa học tập. Khuôn mặt và cả người cô cứng ngắc, cô lật đật ngồi dậy, lấy điện thoại rồi tìm kiếm bài giảng trên mạng để bắt đầu học tập.

Sở Mông gì đó đều là chuyện của ngày mai, bây giờ việc học mới là chuyện quan trọng nhất, cô nhất định phải tạo thành thói quen tự giác, dù sao việc học tập cũng là một chuyện cực kỳ đau khổ. Ai cũng nói sau bảy ngày sẽ tạo thành một thói quen, không chừng bảy ngày sau… cô sẽ quen với sự đau khổ đó.

Lúc bước ra, Amy nhìn thấy Ngu Ninh đang nhìn chằm chằm điện thoại với biểu cảm đau khổ nên bị dọa giật mình: “Em bị sao đấy? Trên mạng lại có người nói xấu em à?”

Ngu Ninh cảm thấy rất uất ức, chẳng nói ra được là mình đang bị môn toán cấp hai làm khó: “Em đang ôn tập kiến thức cấp ba. Nếu muốn thi vào trường đại học B thì em cảm thấy căn bản của em vẫn chưa chắc chắn lắm, cho nên em phải bắt đầu học lại từ giáo trình của năm lớp mười. Sau khi kiểm tra những lỗ hổng kiến thức thì em phát hiện bản thân mình còn thiếu rất nhiều điều.”

Amy thở phào nhẹ nhõm. Chị dùng khăn bông lau tóc: “Vậy thì em cố gắng ôn tập đi.”

Ngu Ninh ngoan ngoãn gật đầu.

Amy dặn dò: “Đừng quên đọc kịch bản đấy.”

Ngu Ninh ừm một tiếng: “Em ôn tập một tiếng đồng hồ rồi em sẽ đi đọc kịch bản.”

Amy cũng không làm phiền Ngu Ninh nữa mà lấy máy tính xách tay tùy thân ra để xử lý công việc. Chị cảm thấy mình vẫn chưa xử lý được bao nhiêu thì đã nghe thấy tiếng chuông báo thức.

Ngu Ninh lập tức tắt báo thức, đặt điện thoại qua một bên rồi làm bài tập bảo vệ mắt.

Khóe miệng Amy hơi co giật: “Em nói học một tiếng đồng hồ là một tiếng đồng hồ thật à, còn đặt cả báo thức nữa?”

Ngu Ninh nhắm mắt lại. Cô cần phải bảo vệ đôi mắt đẹp của mình, lỡ như nó bị cận rồi thì sẽ không đẹp: “Thế này là có tự chủ về thời gian đấy chị. Hơn nữa em còn phải gửi hình chụp hồi sáng vào trong nhóm chat nữa.”

Amy không nhịn được lắc đầu. Đúng là trẻ con mà, rõ ràng lúc nãy còn lo lắng vì Sở Mông sẽ đi tìm đạo diễn Lâm, bây giờ lại bắt đầu chơi đùa rồi.

Sau khi làm xong bài tập bảo vệ mắt, Ngu Ninh mở điện thoại ra, bấm vào thư mục chứa ảnh: “Em phải tìm mấy tấm đẹp, sau đó a a a a”

Tiếng thét đó khiến cho Amy giật bắn người: “Sao vậy?”

Ngón tay của Ngu Ninh nhanh chóng lướt lên màn hình, cả người cô như suy sụp hoàn toàn: “Cố Phi Ngang! Rốt cuộc anh ta đã chụp bằng cách nào vậy? Đây là góc độ tốt nhất mà anh ta nói hả?”

Amy hơi tò mò nên đứng dậy bước đến bên cạnh Ngu Ninh, sau đó nhìn vào điện thoại.

Trên màn hình điện thoại, Ngu Ninh với tạo hình Nguyệt Dao… đã bị chụp đến mức lùn đi mười phân, cả người cũng mập hơn hẳn. Có tấm nhắm mắt, có tấm há miệng, có tấm tóc đang dính vào mặt…

Amy trầm mặc một lúc lâu: “Xóa đi.”

Ngu Ninh cắn chặt răng, nhắn tin riêng cho Cố Phi Ngang: “Nghỉ chơi! Bo bo xì! Hai ta cắt đứt mọi quan hệ!”

Cô chẳng thể nào ngờ được, thứ còn đáng sợ hơn camera trước của mỗi chiếc điện thoại chính là kỹ thuật chụp ảnh của Cố Phi Ngang!

Hôm nay Triệu Khang, người đại diện của Cố Phi Ngang cố ý mang đồ dùng cá nhân tới, dự định ở lại đoàn phim hai ngày để tránh cho Cố Phi Ngang vì quá vui vẻ mà ăn nói bậy bạ, cuối cùng bị người khác truyền mấy lời đó ra ngoài.

Ekip của Trần Văn Văn thuộc kiểu không có gió cũng tạo sóng, nếu bắt được nhược điểm của Cố Phi Ngang sẽ ra sức đạp giẫm lên anh ta để hút máu.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp