Em Thật Sự Rất Xinh Đẹp!!!

Chương 26: Đùa Giỡn Cả Đám


1 tháng

trướctiếp

Amy hơi bất đắc dĩ: “Mỗi một ngày của đoàn phim đều cần phải tiêu một khoản tiền rất lớn, hơn nữa hai diễn viên nữ khác mà đạo diễn Lâm liên hệ đều rảnh vào hôm nay. Có một người hôm qua vừa nhận được điện thoại thì đã bay đến đây suốt đêm.”

Có rất nhiều chuyện Amy không tiện nói rõ lúc ở trong đoàn phim, nhưng lúc này chỉ có hai người bọn họ thì chị cũng không cần e dè nữa: “Nữ diễn viên ban đầu đến tìm ảnh đế Trịnh để “thảo luận kịch bản” vào nửa đêm, còn bắt công ty tạo sức ép để tăng thêm phần tình cảm.”

Nửa đêm thảo luận kịch bản…

Tuy Amy không nói rõ ra nhưng Ngu Ninh cũng nghe hiểu được. Lúc trước Ngu Ninh cũng đã từng gặp qua không ít chuyện như vậy, thậm chí còn có tiểu thịt tươi không mấy nổi tiếng gõ cửa phòng cô, muốn “thảo luận kịch bản” với cô. Nhưng lúc đó cô đang bận chơi trò chơi với mấy người bạn nên chỉ cảm thấy phiền phức rồi đuổi về. Sau này nghĩ lại thì cô cũng thấy hơi tiếc.

Từ giọng điệu của Amy có thể nghe ra được vị ảnh đế Trịnh này đã từ chối, dù không biết là anh ta giữ mình hay là vì nguyên nhân gì khác.

Nhưng điều thật sự khiến cho đạo diễn Lâm tức giận và đuổi người thì chắc là vì chuyện sửa đổi kịch bản.

Ngu Ninh không nhắc đến ảnh đế Trịnh mà chỉ hỏi: “Địa vị của nữ diễn viên đó rất cao sao?’

Amy cảm thấy Ngu Ninh chưa trưởng thành nên nói rất cẩn trọng: “Có người chống lưng ở phía sau.”

Ngu Ninh cứng ngắc đáp: “À à.”

Amy cũng không muốn nói quá nhiều: “Ảnh đế Trịnh đã kết hôn, nhưng vẫn chưa công khai. Đến lúc đó em phải tránh xa anh ta một chút.”

Ngu Ninh đã ăn xong bánh mì, đang uống sữa chua. Cô nói một cách vô cùng khiêm tốn: “Chưa chắc là em nữa mà.”

Amy cũng cảm thấy hơi khó khăn: “Chúng ta chỉ xem trọng việc tham dự thôi, lỡ như lấy được vai diễn thì sao? Giống như nhân vật Nguyệt Dao này vậy, tự nhiên được thần may mắn thương tình? Em cứ đọc kịch bản trước đi, chuẩn bị sẵn sàng vậy.”

Ngu Ninh đồng ý, sau đó lấy điện thoại ra đọc kịch bản Amy vừa gửi cho. Đây không phải là kịch bản hoàn chỉnh, chỉ có thiết lập sơ lược về nhân vật và một đoạn kịch bản ngắn. Chỉ có bao nhiêu đây thôi thì hơi rắc rối, cô không biết đầu đuôi câu chuyện nên không thể viết được truyện ngắn về thiết lập nhân vật. Thật là buồn rầu mà.

Sau khi bước xuống xe, Ngu Ninh đang cực kỳ buồn rầu đã bình tĩnh lại ngay, dù là Amy cũng không phát hiện ra được.

Amy đã thảo luận với phó đạo diễn của đoàn phim. Sau khi đến nơi, chị dẫn Ngu Ninh bước thẳng vào bên trong: “Dù kết quả của lần thử vai này thế nào thì chị cũng dẫn em đi ăn một bữa ngon, ngày mai chị lại đưa em về đoàn phim ‘Tiên Giai’.”

Ngu Ninh rất động lòng, nhưng nghĩ đến thiết lập nhân vật của Nguyệt Dao thì vẫn từ chối: “Đợi đến khi quay xong phần diễn của em rồi hẵng đi ăn, dù sao Nguyệt Dao… có rất nhiều bộ trang phục ôm phần eo.”

Amy nghĩ đến nhân vật Nguyệt Dao này có rất nhiều trang phục ôm phần eo thật. Tuy nói rằng ăn một bữa sẽ không mập được bao nhiêu, nhưng một khi Ngu Ninh ăn quen, ở trong đoàn phim lại không có ai canh chừng… Vậy thì rất đáng sợ! Vì vậy chị dứt khoát không nhắc đến nữa: “Bộ phận tài vụ đã chuyển tiền thù lao của bộ “Tiên Giai” cho em rồi đấy, chắc trong hai ngày nay sẽ nhận được.”

Ngu Ninh vui vẻ hơn hẳn: “Thật là tốt quá rồi.”

Nhìn thấy vẻ mặt của Ngu Ninh, Amy cũng chợt thả lỏng hơn: “Em chuẩn bị để tiết kiệm hay là dùng để mua đồ?”

Ngu Ninh thầm tính thử khoản tiền thù lao mình lấy được: “Đưa bà nội em vào bệnh viện tỉnh làm kiểm tra trước, xem thử bên phía bệnh viện nói thế nào đã.”

Amy biết sức khỏe của người nhà Ngu Ninh không tốt lắm nên hỏi: “Bị ở bộ phận nào? Nghiêm trọng không?”

“Ừm.” Ngu Ninh nhỏ giọng nói: “Bị bệnh về tim, lúc trước bệnh viện tỉnh đã kiểm tra, đề nghị làm một cái máy tạo nhịp tim.”

Amy khẽ cau mày, nói: “Sao không chuyển lên bệnh viện ở thành phố B?”

Vừa mới hỏi xong, Amy đã muốn nói xin lỗi cho lời ngu ngốc mình mới nói ra. Nhưng Ngu Ninh không hề để bụng mà giải thích: “Lúc trước ông nội em bệnh suốt mấy năm liền, tiền ở trong nhà cũng tiêu gần hết, còn nợ không ít tiền ở bên ngoài. Hơn nữa bác sĩ ở trong tỉnh và trong thành phố em cũng không tệ.”

Do đã đến căn phòng thử vai nên Amy không nói gì thêm nữa. Sau khi gõ vào cửa ba cái, chị và Ngu Ninh cùng đứng chờ ở bên ngoài.

Cửa phòng nhanh chóng mở ra, nhìn thấy là Amy và Ngu Ninh thì người đó liền nói: “Mời vào.”

Sau khi nói cảm ơn xong, Amy dẫn Ngu Ninh bước vào trong phòng.

Đạo diễn Lâm đang ngồi đợi ở trong phòng. Sau khi nhìn thấy Ngu Ninh, ông ta khẽ cau mày lại.

Amy chợt căng thẳng. Sao vừa nhìn thấy Ngu Ninh nhưng đạo diễn Lâm lại có vẻ không hài lòng quá vậy? Lẽ nào đạo diễn Lâm đã tìm được diễn viên thích hợp rồi? Nếu là vậy thì cũng không đến mức phải thúc chị dẫn Ngu Ninh đến thử vai mà? Hay là đạo diễn Lâm nghe thấy những lời đồn không tốt gì về Ngu Ninh?

Tuy trong lòng đang rất hoang mang, nhưng trên mặt Amy vẫn nở nụ cười: “Đạo diễn Lâm. Xin lỗi, để ông phải đợi lâu rồi.”

Đạo diễn Lâm rất có tài. Những tác phẩm do ông ta quay không những có doanh thu phòng vé rất cao mà còn đạt được không ít giải thưởng: “Đi tẩy trang trước đi.”

Amy hơi kinh ngạc.

Ngu Ninh đáp: “Lúc nãy tôi vừa chụp xong ảnh phim, tẩy trang xong liền đến đây.”

Lời này nói rất uyển chuyển, ý nói bây giờ Ngu Ninh đang để mặt mộc, chỉ thoa một chút sản phẩm dưỡng da, bắt cô tẩy trang thì chẳng có gì để tẩy cả.

Đạo diễn Lâm cau mày: “Cô chắc chứ?”

Ngu Ninh đưa tay lên chà mạnh mặt mình, sau đó xòe hai bàn tay ra. Trên tay cô rất sạch sẽ, không có dấu vết của đồ trang điểm. Còn gương mặt của cô, ngoại trừ đỏ lên ở những chỗ vừa bị cô chà sát mạnh thì thật sự không hề có dấu vết trôi mất lớp trang điểm.

Đạo diễn Lâm: “…”

Amy thấy sắc mặt của đạo diễn Lâm càng không hài lòng hơn. không hài lòng về điều gì? Không lẽ ông ta cảm thấy Ngu Ninh không trang điểm đã đến đây là không coi trọng sao? Nhưng nếu là vậy thì tại sao lại bắt cô tẩy trang.

Vẻ mặt của Ngu Ninh càng vô tội.

Đạo diễn Lâm miễn cưỡng nói: “Được rồi, cô cứ diễn theo đoạn cốt truyện được gửi đi.”

Đây là lần đầu tiên Ngu Ninh gặp phải đạo diễn đã ghét bỏ mình từ lần gặp đầu. Cảm giác này rất khó thốt ra thành lời. Cô cảm thấy nếu bản thân là người có khí khái thì sẽ mắng đạo diễn Lâm mấy câu, sau đó dẫn người đại diện của mình rời đi, nhưng mà…

“Vâng.” Ngu Ninh cảm thấy điều quan trọng nhất của nghệ sĩ là mặt phải dày. Khí khái là cái gì? Có ăn được không? Có băm nó ra để nấu canh cũng mặc kệ, chỉ cần nhân vật tốt thì cô có thể không cần sĩ diện. Huống hồ cô hiểu rất rõ, chỉ cần có thể đóng phim điện ảnh của đạo diễn Lâm, tiếng tăm của cô sẽ bay lên một khoảng dài: “Vậy tôi xin phép bắt đầu từ đoạn thứ nhất.”

Đạo diễn Lâm ừ một tiếng.

Amy nhìn thấy thế liền lui sang một bên. Chị phải nghĩ cách hỏi thử đạo diễn Chung, xem có phải đạo diễn Lâm hiểu lầm Ngu Ninh gì không. Nếu thật sự có thì giải quyết sớm sẽ tốt hơn.

Ngu Ninh nhớ lại đoạn thử vai đầu tiên, là cảnh sát đến gõ cửa, cô ngụy trang thành con gái của người biết chuyện mà ứng phó cảnh sát. Còn con gái của người biết chuyện thật thì đã chết, bị giấu ở dưới gầm giường, chỉ cần cảnh sát bước vào bên trong, tìm kiếm là sẽ phát hiện ngay.

Còn những cốt truyện khác thì Ngu Ninh không biết. Ngay cả việc người ở bên trong có phải là do cô giết hay không thì cô cũng không chắc.

Ngu Ninh hỏi: “Tôi có thể mượn cây bút trên bàn không?”

Phó đạo diễn cho rằng Ngu Ninh cũng dùng bút để làm đạo cụ, biểu diễn cô đang làm bài tập ở trong nhà. Dù sao các nữ diễn viên đến thử vai hôm nay không những mượn bút, còn mượn cả vở để giả vờ đang ngồi học tập. Vì vậy ông ta đưa ngay bút cho cô.

Sau khi nói cảm ơn, Ngu Ninh đặt bút lên bàn: “Vậy tôi bắt đầu đây.”

Nói xong, Ngu Ninh bước đến bên cửa, giống như đang chuẩn bị đóng cửa. Lúc này tiếng gõ cửa vang lên, cô khẽ cau mày, nhưng không hề hoảng loạn mà đóng kỹ cánh cửa phòng ngủ đang giấu cái xác đó, sau đó xoay người bước về phía cửa. Khi đi ngang qua bàn, cô sẵn tay cầm cây bút đó lên, khéo léo búi tóc của mình lên bằng cây bút đó. Cả người cô trông thoải mái hơn rất nhiều. Chỉ trong tích tắc, sắc mặt cô thay đổi, sự lạnh lùng và cẩn trọng đã biến mất hoàn toàn, cô giống hệt như một học sinh bình thường bị làm phiền khi đang học tập, mang vẻ khó hiểu và buồn rầu mà bước đến giữa nhà.

Khi nhìn thấy Ngu Ninh búi tóc lên bằng cây bút, đạo diễn Lâm tỉnh táo hơn hẳn, lại nhìn sắc mặt của Ngu Ninh thì thật sự giống hệt như một học sinh đang bị bài tập làm khó.

Ngu Ninh không hề mở cửa ngay. Cô nhìn ra ngoài qua mắt mèo trên cửa, hỏi: “Ai đấy? Các ông tìm ai?”

Đạo diễn Lâm liếc nhìn phó đạo diễn. Hôm nay phó đạo diễn đã diễn cùng rất nhiều người, liền nói: “Chúng tôi là cảnh sát. Mở cửa đi, chúng tôi tìm cháu để hỏi chút chuyện.”

Ngu Ninh như sửng sốt, hình như muốn mở cửa nhưng lại dừng: “Các ông là cảnh sát? Đến tìm tôi làm gì? Tôi không báo cảnh sát.”

Đạo diễn Lâm cầm chặt cây bút ở trong tay, cảm nhận được đây đúng thật là biểu hiện nên có của một cô gái khi ở nhà một mình. Vừa nghe là cảnh sát liền mở cửa thì quá ngây thơ rồi, hơn nữa cô gái này còn là con gái của người biết chuyện, cũng biết được một số chuyện trong nhà nên đương nhiên sẽ cảnh giác hơn với người lạ mặt.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp