Em Thật Sự Rất Xinh Đẹp!!!

Chương 25: Đùa Giỡn Cả Đám


1 tháng

trướctiếp

Ngu Ninh đã trang điểm xong, trợ lý đang chỉnh trang lại y phục cho cô: “Anh Cố, nếu em lấy được vai diễn đó thì nhất định là ai ai cũng biết ngay lập tức.”

Trong tích tắc, Cố Phi Ngang vẫn không phản ứng kịp.

Ngu Ninh nhìn vẻ đẹp và phong thái của bản thân ở trong gương: “Dù sao… bộ phim đó đã công bố danh sách diễn viên và ảnh tạo hình nhân vật rồi. E là chuyện quay đến một nửa rồi đổi diễn viên như vậy sẽ có không ít người đang theo dõi sát sao.”

Quả nhiên là hồng nhan họa thủy?

Có được vẻ đẹp tuyệt thế như vậy, có phải ý trời đã định sẵn rằng mỗi một bước đi của cô đều phải đối diện với giông bão không?

Ngu Ninh thưởng thức khuôn mặt đẹp của mình: “Hơn nữa đạo diễn Lâm đã mời không ít người đi thử vai, em cũng chẳng chắc chắn.”

Là một người mới thì thái độ của cô phải khiêm tốn, nhưng cô cũng đẹp quá đi mất!

Ngu Ninh đột nhiên hiểu ra tại sao nam chính trong bộ “Tiên Giai” lại vừa gặp đã yêu Nguyệt Dao rồi. Với vẻ đẹp như vậy, dù là con gái như cô cũng sẽ sinh lòng yêu mến!

Cố Phi Ngang cũng trang điểm xong. Anh ta quay đầu nhìn Ngu Ninh, muốn nói gì đó thì đúng lúc Ngu Ninh cũng quay đầu cười với anh ta: “Nguyệt Dao?”

Ngu Ninh lập tức: “Ha ha ha ha ha, chị Phùng lợi hại quá đi!”

Nụ cười này khiến cho Cố Phi Ngang bừng tỉnh: “Không thể không nói, tạo hình này của em tuyệt vời thật đấy!”

Chị Phùng cũng không ngờ Ngu Ninh sẽ khiến người ta kinh ngạc vì vẻ đẹp của cô đến vậy: “Là do em đẹp sẵn rồi. Lúc nãy khi em không cười, chị còn tưởng là em bước ra từ trong tranh.”

Ngu Ninh cầm điện thoại lên, bắt đầu tìm các góc độ khác nhau để tự chụp hình: “Chị Phùng, chúng ta cùng chụp mấy tấm nhé?”

Chị Phùng cười đồng ý.

Cố Phi Ngang cũng tiến tới: “Để tôi. Tôi nói cho mọi người nghe, kỹ thuật chụp ảnh của tôi tốt lắm đấy.”

Ngu Ninh không hề cảnh giác, đưa luôn điện thoại cho Cố Phi Ngang. Sau đó cô nhấc váy lên chạy đến bên cạnh chị Phùng, còn dặn dò: “Phải mở chế độ làm đẹp! Chụp bọn em cao hơn, chân dài hơn chút nhé!”

Cố Phi Ngang đáp: “Không thành vấn đề.”

Ngu Ninh một tay khoác lấy tay của chị Phùng, một tay khác giơ hình chữ V. Chị Phùng cũng rất phối hợp với Ngu Ninh, hình như lúc ở cạnh Ngu Ninh thì chị ấy cũng trẻ hơn rất nhiều.

Tư thế của Cố Phi Ngang vô cùng chuyên nghiệp. Anh ta ngồi xổm trên đất để tìm góc độ: “Tôi nói cho mọi người nghe này, từ vị trí này chụp lên chắc chắn sẽ khiến cho mọi người trông vừa cao, chân lại vừa thon vừa dài đấy!”

Ngu Ninh ừm ừm hai tiếng, cười rất tươi.

Cố Phi Ngang chụp liên tục mấy tấm, không ngừng bảo Ngu Ninh và chị Phùng thay đổi tư thế.

Những nhân viên khác cũng bắt đầu đến chụp ảnh. Cố Phi Ngang rất thích nhộn nhịp nên sau đó lại đưa điện thoại cho trợ lý của chị Phùng, còn bản thân thì cũng tham gia vào.

Khi Amy gõ cửa bước vào trong thì nhìn thấy các nhân viên đang chồng người lên nhau ở phía sau, còn Cố Phi Ngang và Ngu Ninh thì đứng ở phía trước bày tư thế hướng về phía trước, trông rất tấu hài: “Mọi người đang biểu diễn nghệ thuật gì đây?”

Ngu Ninh đùa giỡn đến mức đỏ ửng cả mặt, Cố Phi Ngang to giọng hỏi: “Chụp xong chưa?”

Trợ lý của chị Phùng liền đáp: “Chụp rồi, chụp cả mấy tấm luôn.”

Nhìn thấy bọn họ ở chung rất hòa hợp, Amy lại cảm thán rằng có một nghệ sĩ EQ cao thật sự rất đỡ phiền: “Đạo diễn Chung đang đợi ở bên ngoài, mau đi chụp ảnh tạo hình nhân vật đi.”

Trợ lý đưa lại điện thoại cho Ngu Ninh.

Cố Phi Ngang nói: “Tối nay gửi hết ảnh đã chụp vào nhóm chat của đoàn phim đi, em không được giữ làm của riêng đâu đấy.”

Ngu Ninh đồng ý. Cô đã vào nhóm chat của đoàn phim: “Yên tâm!”

Chị Phùng nhanh chóng trang điểm thêm cho Ngu Ninh, sau đó mới để Ngu Ninh và Cố Phi Ngang rời đi. Chị ấy đi theo sau, không ngừng dặn dò: “Không được cười như vậy nữa. Phải phát huy diễn xuất của em, dọa đạo diễn Chung giật mình!”

Amy luôn cảm thấy mình vừa đi một lúc, hình như Ngu Ninh lại tìm được một chỗ dựa ở trong đoàn phim rồi.

Ngu Ninh ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt cong lại. Cô nở nụ cười, cứ như một tiên nữ nhỏ bé mới lỡ chân bước xuống phàm trần vậy.

Chị Phùng ôi chao một tiếng: “Chị nghĩ ra phải sửa kiểu trang điểm lúc sau của em thế nào rồi.”

Ngu Ninh rất là mong đợi: “Phải là kiểu vô cùng đẹp nhé chị.”

Nếu không phải sợ làm phai đi lớp trang điểm trên mặt Ngu Ninh, thế nào chị ấy véo má Ngu Ninh mới được: “Yên tâm.”

Ngu Ninh ừm ừm hai tiếng, vui vẻ bước theo bên cạnh Cố Phi Ngang để đi gặp đạo diễn Chung.

Nhìn thấy Cố Phi Ngang và Ngu Ninh cùng bước ra, đạo diễn Chung vỗ tay nói: “Đúng đúng! Đây chính là Nguyệt Dao mà tôi cần!”

Ngu Ninh như đã quên mất lời dặn dò của chị Phùng, nhảy bật lên rồi đưa tay hình chữ V với đạo diễn Chung: “Yeah!”

Đạo diễn Chung bật cười, ánh mắt nhìn Ngu Ninh cũng ôn hòa hơn rất nhiều: “Nhưng mà Phi Ngang, sao cậu và Tiểu Ngu đứng chung lại không có… cảm giác cần có nhỉ?”

Cố Phi Ngang hơi khó hiểu: “Cảm giác cần có nào?”

“Phản ứng hóa học.” Đạo diễn Chung cau mày nói: “Dù không nói chuyện với nhau, hai người cũng phải cho tôi cảm giác rất là ngọt ngào đấy, hiểu không?”

Cố Phi Ngang hiểu ra: “Còn không phải là vì chưa bắt đầu quay sao?”

Đạo diễn Chung gật đầu, không nói gì thêm nữa: “Chụp ảnh tạo hình nhân vật cho từng người trước, sau đó chụp ảnh phim. Đợi đến khi chụp ảnh phim thì Phi Ngang hướng dẫn cho Tiểu Ngu nhé.”

Amy đứng bên cạnh đạo diễn Chung. Lúc nãy chị đã thương lượng với đạo diễn Chung rồi, còn hỏi rất kỹ một số chuyện liên quan đến đạo diễn Lâm nữa, nhưng khi bắt đầu công việc thì chị sẽ không nói nhiều.

Thật ra chụp ảnh tạo hình nhân vật rất đơn giản, Ngu Ninh chỉ cần đứng trước bức màn, mỉm cười nhìn ống kính, sau đó đứng nghiêng người rồi đứng quay lưng thôi.

Cố Phi Ngang đã sớm chụp xong ảnh tạo hình nhân vật rồi. Do có đến mấy bộ tạo hình, cho nên sau khi chụp ảnh tạo hình nhân vật của mỗi bộ xong sẽ chụp luôn ảnh phim để đỡ phải thay trang phục mãi như vậy.

Đạo cụ bối cảnh đều được chuẩn bị sẵn sàng, những nội dung cần chụp cũng đã được thông báo trước.

Đợi đến khi Ngu Ninh chụp xong ảnh tạo hình nhân vật, Cố Phi Ngang chủ động tiến lên nói: “Đừng lo lắng quá, cứ giống lúc thử vai là được, các thợ chụp ảnh đều chuyên nghiệp cả.”

Ngu Ninh ừm một tiếng rồi đứng vào vị trí của mình. Sau khi Cố Phi Ngang đứng đúng vị trí, biểu cảm của cô lập tức thay đổi, trong ánh mắt vô tội lại có thêm mấy phần cảnh giác, ngay cả tư thế cũng mang theo sự đề phòng.

Đó là cảnh Nguyệt Dao gặp mặt nam chính lần đầu tiên.

Cố Phi Ngang cũng nhanh chóng vào trạng thái. Anh ta đưa tay về phía Ngu Ninh, có sự kinh ngạc vì vẻ đẹp của cô, cũng có sự tò mò, nhưng hơi do dự nên chỉ hơi giơ tay chứ không hề chạm vào.

Ngu Ninh tránh tay của Cố Phi Ngang, nghiêng mặt anh ta.

Biểu hiện của hai người đều rất tốt, thợ chụp ảnh không ngừng thay đổi đủ góc độ để tiến hành chụp ảnh.

Đợi đến khi thợ chụp ảnh gật đầu, đạo diễn Chung mới nói: “Được rồi, Phi Ngang có thể nghỉ ngơi. Tiểu Ngu đi thay bộ đồ khác để chụp bộ tiếp theo.”

Ngu Ninh đáp lại một tiếng, sau đó đi theo chị Phùng để thay đồ và điều chỉnh lớp trang điểm.

Cố Phi Ngang cũng không gấp rút tẩy trang, mà cùng Amy xem những tấm ảnh ở trong máy tính: “Nói thật, tôi cảm thấy ảnh của Tiểu Ngu không cần phải chỉnh sửa gì cả.”

Amy chỉ vào những tấm không ưng ý, sau đó lại chọn mấy tấm mình cảm thấy không tệ rồi bắt đầu bàn bạc với khâu chỉnh sửa hậu kỳ.

Cố Phi Ngang hỏi: “Đạo diễn Chung, lúc nãy tôi và các nhân viên đoàn phim có chụp khá nhiều tấm trong phòng trang điểm, có thể đăng không?”

Lời này vừa nói ra, tất cả các nhân viên đồng loạt nhìn sang đạo diễn Chung.

“Đăng đi đăng đi.” Đạo diễn Chung không để ý đến những chuyện này, hơn nữa còn có thể khiến cho đoàn phim nổi hơn: “Phải đợi sau khi bộ phận PR đăng ảnh phim đấy biết chưa?”

Cố Phi Ngang đáp ngay: “Không thành vấn đề. Nhưng lúc mọi người đăng đừng chỉ chỉnh sửa cho bản thân mình thôi, ai làm như vậy sẽ bị hói đầu đó biết không?”

“Anh Cố yên tâm, chắc chắn sẽ không làm vậy.”

“Đúng đúng đúng, bọn tôi không phải là kiểu người như vậy.”

“Nhất định sẽ chỉnh sửa anh thành người đẹp nhất.”

Mọi người lần lượt đảm bảo, Cố Phi Ngang mới hài lòng.

Đạo diễn Chung không ngờ việc chụp ảnh hôm nay sẽ thuận lợi như vậy: “Đi thôi, tôi mời mọi người ăn cơm.”

Cố Phi Ngang đã tẩy trang, thay lại quần áo của mình: “Được.”

Đạo diễn Chung nhìn Amy rồi nói: “Cô dẫn Tiểu Ngu đi thử vai ở chỗ đạo diễn Lâm trước đi, ngày mai về trước lễ khởi động máy là được.”

Sắc mặt của Amy hơi áy náy: “Hôm khác tôi mời mọi người ăn cơm nhé.”

Đạo diễn Chung vẫy tay: “Mau đi đi, bớt được hai người thì tôi còn đỡ được một khoản nữa đấy.”

Chế tác Tiền đưa cho Amy, Ngu Ninh hai phần bánh mì khô và sữa chua: “Cơm hộp bắt đầu giao từ ngày mai, hai người ăn tạm món này nhé.”

Amy nói cảm ơn rồi nhận lấy, lại nói thêm mấy câu với ông ta, sau đó mới dẫn Ngu Ninh vừa thay đồ xong rời đi.

Đợi sau khi Ngu Ninh lên xe, Amy đưa đồ ăn cho Ngu Ninh: “Em ăn trước đi.”

“Chị Amy không ăn sao?” Ngu Ninh cũng đã đói, nên mở bánh mì ra: “Để em cầm cho chị ăn?”

Amy đáp: “Không cần, lúc em chụp ảnh thì chị có ăn chút rồi.”

Lúc này Ngu Ninh gật đầu, bắt đầu ăn: “Sao đột nhiên đổi thành hôm nay thử vai nhỉ?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp