Em Thật Sự Rất Xinh Đẹp!!!

Chương 24: Trần Văn Văn Đúng Là Người Tốt


1 tháng

trướctiếp

Cố Phi Ngang là nam chính, hôm nay cũng đến đây. Anh ta đang nói chuyện với đạo diễn Chung. Đạo diễn Chung nhìn thấy Amy và Ngu Ninh thì nói: “Các cô bỏ hành lý vào trong phòng trước đi, nửa tiếng sau đến hóa trang.”

Amy đồng ý.

Đạo diễn Chung gọi quản lý hậu cần đến đưa hai người Amy vào trong phòng.

Nếu như là những diễn viên khác, cùng lắm là quản lý hậu cần sẽ sắp xếp cho trợ lý dẫn đường hoặc là nói vị trí đại khái để cho người đó tự tìm. Nhưng vì Amy có mối quan hệ rộng, lại quen biết với đạo diễn Chung nên quản lý hậu cần không muốn đắc tội mà đích thân dẫn đường: “Đạo diễn Chung đặc biệt dặn dò phải sắp xếp cho Ngu Ninh một phòng riêng. Lát nữa nếu thấy không hài lòng thì tôi sẽ đổi lại cho.”

Amy cười nói: “Ngu Ninh nhà tôi còn nhỏ, lại là lần đầu tiên vào đoàn phim, phải làm phiền chế tác Tiền nhắc nhở, chỉ dẫn em ấy nhiều một chút. Tránh trường hợp em ấy không hiểu chuyện, đắc tội người khác mà không biết.”

Lời này nghe thì thấy khiêm tốn, nhưng chế tác Tiền lại hiểu được ý Amy muốn nói, chị đang bảo ông ta coi sóc Ngu Ninh nhiều hơn: “Cô cứ yên tâm.”

Chế tác Tiền cũng rất săn sóc Ngu Ninh. Ông ta sắp xếp cho Ngu Ninh một căn hộ nhỏ, có phòng ngủ riêng còn có một căn phòng khách nhỏ. Đương nhiên không thể sánh bằng các diễn viên chính khác, nhưng đối với Ngu Ninh thì chắc chắn là ưu đãi đặc biệt. Thậm chí điều kiện ở đây còn tốt hơn một số nghệ sĩ nổi tiếng hơn cô, có nhiều cảnh quay hơn cô ở trong đoàn phim.

Amy nhìn thấy vậy, đương nhiên cũng cảm kích: “Khi nào chế tác Tiền có thời gian rảnh hãy nói với tôi một tiếng, tôi có chuẩn bị sẵn mấy chai rượu ngon muốn mời chế tác Tiền nếm thử.”

Chế tác Tiền nghe thế thì rất vui: “Chúng ta thêm bạn bè đi, thiếu cái gì thì có thể trực tiếp nói với tôi.”

Amy với Ngu Ninh đều thêm bạn bè với chế tác Tiền, sau đó ông ta mới rời đi.

Ngoại trừ một cái ba lô, Ngu Ninh chỉ mang theo một cái va li. Cô kéo va li bước vào trong.

Amy kiểm tra tấm ra mền, hỏi: “Tiểu Trương có mang tấm ra trải giường và bao gối này nọ cho em không?”

Ngu Ninh gật đầu: “Còn bắt em đem cả gối ngủ nữa.”

“Vậy thì được rồi.” Amy dặn dò: “Mấy hôm sau chị sẽ cho người mang quần áo khác đến để thay giặt…”

Tiếng chuông điện thoại reo lên cắt ngang lời nói của Amy. Amy nghe máy ngay trước mặt của Ngu Ninh, nghe xong bên đó nói rồi ừm một tiếng: “Được, tôi biết rồi, không phải làm thêm gì nữa cả.”

Sau khi cúp điện thoại, Amy nhìn Ngu Ninh nói: “Trần Văn Văn tự hạ thù lao đóng phim để giành vai diễn nữ hai của bộ phim thanh xuân vườn trường đó.”

Ngu Ninh đã đoán ra: “Cô ta điên rồi sao?”

Tuy nói là những thứ như tiền thù lao đều được bảo mật, nhưng trong cái giới này đâu có chuyện gì được bảo mật hoàn toàn, không phải Amy đã hỏi thăm được rồi sao?

Bộ phim thanh xuân vườn trường đó không phải là đầu tư lớn hay có đạo diễn nổi tiếng gì cả. Cô ta tự hạ tiền thù lao đóng phim chỉ vì một nhân vật nữ hai như vậy, e rằng về sau có muốn tăng lại cũng rất khó: “Người đại diện của cô ta đồng ý?”

Amy chậc một tiếng, rất muốn hút một điếu thuốc để ăn mừng. Nhưng nhìn thấy khuôn mặt đẹp sắc sảo của Ngu Ninh, chị lại dập tắt ý tưởng đó: “Hợp đồng cũng đã ký rồi, không đồng ý cũng đâu còn cách nào khác.”

Ý là Trần Văn Văn đã lén người đại diện làm chuyện này. Thu nhập của người đại diện chủ yếu là từ phần trăm doanh thu của nghệ sĩ và công ty. Xem ra Trần Văn Văn đã đắc tội không ít người chỉ vì giành vai diễn nữ hai của cô.

“Không chỉ là vậy. Em biết tại sao Trần Văn Văn lại đột nhiên đi thử vai Nguyệt Dao không?” Amy không đợi Ngu Ninh hỏi thì đã cười: “Vốn dĩ cô ta muốn tham gia chương trình “PK diễn xuất”, nhưng không ngờ Dương Vũ đột nhiên tham gia. Cô ta thường xuyên đưa mấy tin kiểu cô ta đẹp hơn hẳn Dương Vũ, về mặt diễn xuất thì cô ta đứng đầu trong các tiểu hoa, Dương Vũ không sánh bằng cô ta. Nhưng tình hình thực tế là diễn xuất của Dương Vũ áp đảo cô ta, để không cùng sân khấu với Dương Vũ nên cô ta mới chợt rút khỏi chương trình này.”

Ngu Ninh không biết nên nói gì nữa.

Amy vỗ nhẹ đầu của Ngu Ninh: “Chẳng trách sau khi Dương Vũ tham gia thì đạo diễn của chương trình đó lại nói là có vị trí. Hóa ra là như vậy! Thôi được rồi, em đừng suy nghĩ nhiều nữa, mau đi trang điểm để chụp ảnh tạo hình nhân vật phim trước đi.”

Ngu Ninh gật đầu, sau đó đeo ba lô lên rồi bước theo Amy. Khi bọn họ đến thì Cố Phi Ngang đã thay xong trang phục, đang ngồi trang điểm. Tuy rằng cảnh quay của Ngu Ninh không được xem là nhiều, nhưng bởi vì mức độ quan trọng của nhân vật nên trang phục của cô rất tinh xảo, ngay cả lớp trang điểm cũng có mấy kiểu.

Chị Phùng nhìn thấy Ngu Ninh bèn bảo trợ lý dẫn Ngu Ninh đi thay đồ.

Amy và Cố Phi Ngang không thân quen, nhưng chị lại quen với người đại diện của Cố Phi Ngang. Sau khi Cố Phi Ngang chủ động chào hỏi, Amy đi đến bên cạnh anh ta: “Phi Ngang, Tiểu Ngu nhà tôi chưa từng chụp ảnh tạo hình nhân vật, lát nữa cậu giúp đỡ em ấy chút nhé?”

“Không thành vấn đề.” Vì không cần phải diễn tay đôi với Trần Văn Văn, tâm trạng Cố Phi Ngang vẫn rất tốt: “Chị Amy yên tâm, người đại diễn của tôi đã dặn dò tôi rồi. Anh ấy bảo tôi phải chăm sóc Ngu Ninh nhiều hơn, hơn nữa trước đó chị cũng từng giúp đỡ bọn tôi mà.”

Amy sửng sốt, thật sự không nhớ ra chuyện này.

Cố Phi Ngang cười cười: “Lúc đó tôi vẫn chưa nổi tiếng, không có nhãn hiệu nào chịu cho tôi mượn trang phục của mùa đó để đi thảm đỏ, chị đã liên hệ giúp tôi.”

Lúc này Amy mới chợt nhớ ra: “Lúc đó tôi không biết người đó là cậu đấy.”

“Nhưng tôi nhớ mà.” Cố Phi Ngang cười đùa: “Dù phải tạo scandal để cho mọi người biết mặt Tiểu Ngu nhiều hơn, chỉ cần em ấy đủ hai mươi tuổi thì tôi cũng đồng ý.”

Amy bị anh ta chọc cười. Thật ra bọn họ đều biết đây là lời nói đùa, vậy nên chị cũng biểu lộ rõ thái độ: “Mấy chuyện như yêu đương gì đó thì ít nhất phải đợi đến khi em ấy tốt nghiệp đại học đã.”

Cố Phi Ngang còn muốn nói gì đó, lại nghe thấy giọng nói của đạo diễn Chung vang lên. Cả hai người đều rất ăn ý không nhắc đến chuyện này nữa.

Đạo diễn Chung đang cau mày nói chuyện điện thoại: “Tôi nhớ Amy nói ngoại trừ bộ phim của tôi, Ngu Ninh còn có một vai nữ hai của một bộ khác nữa, sợ là không có thời gian. Bộ của ông là phim điện ảnh, nhưng của ông chỉ là thử vaithôi, ai biết chắc… Được được, ông tự nói với Amy đi.”

Amy bị làm cho mờ mịt.

Đạo diễn Chung đưa luôn điện thoại cho Amy: “Lão Lâm, tên khốn đó nhìn thấy đoạn video tôi đăng nên muốn cho Tiểu Ngu nhà cô đi thử vai.”

Lão Lâm?

Amy ngơ ngác nhận lấy điện thoại, đạo diễn Lâm sao? Chị nhớ đạo diễn Lâm có một phim điện ảnh đang quay, nhưng không phải là đã kết thúc đợt tuyển diễn viên rồi sao? Nếu tính thời gian thì ít nhất bộ phim này đã quay xong được một nửa.

Đạo diễn Chung nói: “Để lão Lâm tự nói với cô đi.”

Amy gật đầu, nói: “Đạo diễn Lâm, có chuyện gì sao? Thử vai? Nhưng mà… tôi hiểu rồi. Được, Ngu Ninh có thời gian. Đúng, ngoại trừ bộ của đạo diễn Chung, một bộ khác đã bị người ta giành mất rồi. Được được, tôi biết rồi, làm phiền đạo diễn Lâm rồi.”

Hai bên lại nói thêm mấy câu, sau đó Amy mới đưa lại điện thoại cho đạo diễn Chung, đạo diễn Chung cũng nói được thêm mấy câu nữa rồi cúp điện thoại. Ông ta hỏi: “Bị giành mất? Bộ phim kia đâu phải loại phim được đầu tư lớn, còn là phim mạng nữa, vậy mà có thể giành từ chỗ của cô à?”

Cố Phi Ngang cũng rất hiếu kỳ mà hỏi: “Là ai vậy?”

Amy nhẹ nhàng nói: “Trần Văn Văn cướp vai nữ hai của bộ phim mạng vườn trường đó từ phía nhà đầu tư. Vừa vặn khiến cho Ngu Ninh nhà chúng ta có thời gian, nếu không thì cũng khá là phiền phức.”

Ngu Ninh vừa mới thay đồ xong, đang bước ra: “…”

Thế là phải cảm ơn Trần Văn Văn tự hạ thù lao đóng phim, bỏ qua địa vị của mình để giành vai nữ hai của cô, sau đó còn tặng cho cô một cơ hội tốt hơn sao?

Cố Phi Ngang ngẩn ngơ rồi cười to, sau đó lại lấy điện thoại ra, bắt đầu tám chuyện với người đại diện của mình: “Đây gọi là gì?”

Ngu Ninh lặng lẽ tiếp lời anh ta: “Chà! Chị Văn Văn đúng là người tốt, hy sinh bản thân để giúp đỡ em.”

Lâu lâu Cố Phi Ngang lại cười phụt ra tiếng như bị ai đó chọc đúng chỗ cười vậy.

Mãi cho đến khi chuyên gia trang điểm cho Cố Phi Ngang không nhịn được nữa, giữ chặt đầu của anh ta: “Anh ngồi yên cho tôi! Ngu Ninh cũng sắp trang điểm xong rồi kìa.”

Trong tiếng kêu suy sụp của chuyên gia trang điểm, Cố Phi Ngang quay đầu nhìn Ngu Ninh rồi tiếp tục: “Ha ha ha ha ha ha ha.”

Nếu nói lúc đầu Ngu Ninh còn cảm thấy khá phấn khích, nhưng cùng với biểu hiện của Cố Phi Ngang thì cô thấy hình như đây cũng chẳng phải là chuyện gì đáng vui cả.

Cố Phi Ngang không chỉ vui vẻ một mình, còn rất nhiệt tình nói: “Tiểu Ngu à, nếu em có vấn đề gì thì nhất định phải phấn đấu qua biết không?”

Chị Phùng đang thoa son cho nên Ngu Ninh không thể nói chuyện, cô chỉ ra hiệu cố lên với anh ta.

Cố Phi Ngang cũng ngồi yên cho chuyên gia trang điểm tiếp tục hóa trang cho mình, nhưng cũng không cản trở anh ta tiếp tục nói: “Chỉ cần đạo diễn Lâm công bố, anh nhất định sẽ chia sẻ bài viết cho em, đảm bảo sẽ có rất nhiều người biết, còn là kiểu rất có thể diện nữa cơ!”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp