Tạ Trì chỉ dựa vào cửa chứ không tiến vào nhưng Gia Quả vẫn phát hiện ra. Nó hướng về phía anh rồi sủa hai tiếng. Kim Mê xoay người lại, đồng thời cũng dừng động tác rồi nhìn sang Tạ Trì: “Anh tìm tôi à?”
“Tôi tìm Gia Quả.” Tạ Trì nói xong rồi ngồi xổm xuống, vuốt ve Gia Quả đã chạy tới đây: “Đã muộn như vậy rồi mà còn tới đây làm gì?”
“Tập nhảy.” Kim Mê trả lời: “Ngày mai tôi có một buổi biểu diễn.”
Tạ Trì ngước lên nhìn cô, khóe môi cong nhẹ đến mức không thể nhìn ra: “Tôi hỏi Gia Quả.”
“... À.” Kim Mê mỉm cười, không thèm chấp nhặt với một đứa trẻ như anh.
“Chẳng phải cô tiến vào giới giải trí chỉ vì muốn tiếp cận Thẩm Thịnh Tinh sao? Từ khi nào mà cô đã trở nên chăm chỉ như vậy?” Tạ Trì làm như vô tình hỏi dò một câu.
Kim Mê liếc nhìn anh một thoáng rồi cất tiếng hỏi: “Anh hỏi tôi à?
“...” Tạ Trì im lặng trong thoáng chốc, sau đó dẫn Gia Quả đi. Kim Mê nhìn theo bóng lưng của anh, không kìm được nên đã nhướng mày lên. Có người trông bề ngoài thì có vẻ là một vị CEO vừa cao ngạo vừa lạnh lùng nhưng thực ra lại cực kỳ ấu trĩ.
Kim Mê tập luyện trước gương một lúc rồi về phòng tắm rửa, sau đó đi ngủ. Sáng sớm hôm sau, Kim Mê từ trên lầu bước xuống rồi gọi Gia Quả đang chơi đùa ngoài sân: “Đi thôi Samoyed, chúng ta đi chạy bộ buổi sáng nào.”
“Ẳng!” Gia Quả thật sự đi theo cô. Dì Chu lại rơi vào trầm tư khi nhìn thấy Kim Mê đeo dây xích chó cho Gia Quả, sau đó biến mất trước cửa.
Từ trước đến nay, mợ chủ vốn là một người có thể tranh thủ ngủ thêm một phút thì tuyệt đối không bỏ qua, tại sao hôm nay cô lại dậy sớm như vậy để chạy bộ?
Đương nhiên Kim Mê cũng mong được ngủ nướng lâu hơn song trong buổi tập nhảy hôm qua, cô đã phát hiện ra: Cơ thể này của Mạnh Xán Nhiên thực sự không đủ thể lực. Trước đây, Kim Mê đã từng vừa hát vừa nhảy trong buổi hòa nhạc suốt hai tiếng đồng hồ, chuyện này không thành vấn đề. Thế mà hôm qua, cô mới nhảy được một lúc đã thở hồng hộc rồi, nếu không tập luyện thì không ổn.
Nghĩ đến đây, Kim Mê lập tức cảm thấy bao nhiêu năm của mình thành công dã tràng hết cả.
Tạ Trì xuống lầu ăn sáng. Lúc không thấy Gia Quả đâu cả, anh đã hỏi dì Chu một câu. Dì Chu ngập ngừng nhìn anh, như thể bản thân cũng không tin vào lời nói của mình: “Gia Quả và mợ chủ đã ra ngoài chạy bộ buổi sáng rồi.”
Tạ Trì: “...”
Gia Quả tràn đầy năng lượng, mỗi ngày đều phải ra ngoài đi dạo hai lần. Nhưng mà Mạnh Xán Nhiên... Rốt cuộc người này đang làm cái quái gì vậy?
“Cậu chủ à, mợ chủ... Vẫn sẽ dẫn Gia Quả quay về chứ?” Dì Chu lo lắng hỏi thăm một câu. Mợ chủ sẽ không cố tình đưa Gia Quả ra ngoài, sau đó vứt luôn ở bên ngoài đâu nhỉ?
“…” Tạ Trì im lặng một chốc, sau đó cầm lấy cái nĩa trong tầm tay mình: “Chắc là không đâu. Cho dù có muốn vứt bỏ Gia Quả thì cô ta cũng sẽ không dám làm điều đó một cách trắng trợn như vậy đâu.”
Dì Chu ngẫm lại thì thấy cũng đúng, vậy nên bà ấy cảm thấy nhẹ nhõm ngay.
Lúc Tạ Trì ra ngoài, Kim Mê cũng vừa vặn trở về sau buổi chạy bộ buổi sáng.
Theo sau còn có Gia Quả nữa.
“Anh đi làm hả?” Kim Mê nhìn thấy Tạ Trì mặc âu phục thẳng thớm thì vừa mỉm cười vừa bắt chuyện. Tạ Trì ậm ừ rồi hỏi Kim Mê: “Không phải hôm nay cô cần đi tham dự sự kiện à? Lát nữa tôi sẽ bảo tài xế đưa cô đến đó.”
Mạnh Xán Nhiên và Tạ Trì kết hôn bí mật nên công ty quản lý cũng không hề hay biết chuyện này. Để mối quan hệ của họ không bị vạch trần, tài xế do Tạ Trì sắp xếp vẫn luôn là người đưa đón Mạnh Xán Nhiên.
Tất nhiên Kim Mê không có ý kiến gì cả. Cô đi theo thời gian và địa điểm mà Vương Đông Ni đã gửi cho mình. Sau khi xuống xe, có người lập tức dẫn cô vào thẳng phòng trang điểm để tập hợp với các thành viên khác.
Buổi biểu diễn sẽ bắt đầu vào buổi tối, buổi chiều sẽ có diễn tập. Lúc này, trong phòng trang điểm có rất nhiều người đang ngồi. Kim Mê vừa bước vào thì tất cả mọi người đều nhìn về phía cô.
Ngày hôm qua, Kim Mê đã nhận biết sơ lược về các thành viên trong nhóm rồi. Nhưng hôm nay, khi nhìn thấy người thật, cô vẫn cảm thấy có phần không giống cho lắm.
Nhưng điều này không quan trọng, bởi Kim Mê cũng không có ý định tiến lên để chào hỏi từng người một. Vì thấy trước mặt mỗi thợ trang điểm đều có người ngồi cả rồi nên cô bèn bước đến chiếc ghế sofa còn trống và ngồi xuống.
Sau khi Kim Mê ngồi xuống, mọi người lại bắt đầu làm việc riêng của mình, cũng chẳng có ai đến nói chuyện với cô cả. Nhưng lại có hai nhân viên cứ nhìn về phía cô rồi khẽ bàn tán: “Đó là Mạnh Xán Nhiên đúng không? Chẳng phải trên mạng đều đang đồn rằng cô ta đã tự vẫn rồi hả?”
“Đúng vậy. Tôi còn tưởng hôm nay cô ta sẽ không đến đây nữa cơ. Cô ta thực sự đã tự sát à?”
“Tôi không biết nữa. Tối nay Thẩm Thịnh Tinh sẽ tới đây đấy. Cô ta tỏ tình với Thẩm Thịnh Tinh rồi gây ra ồn ào lớn như vậy, nếu là tôi thì còn lâu tôi mới xuất hiện vì ngại.”
“Tôi cũng vậy…”
Kim Mê nghe thế thì khóe môi không khỏi nhếch lên. Tối nay Thẩm Thịnh Tinh cũng đến đây sao? Giới giải trí này cũng nhỏ bé quá.
Cô không quan tâm tới hai người đang nói luyên thuyên kia. Kim Mê ngồi trên ghế sofa được một lúc thì mới có người mang bộ quần áo mà cô phải mặc vào tối nay.
“Có phải cái quần này quá ngắn không nhỉ?” Kim Mê nhìn vào chiếc quần đùi nho nhỏ màu đen trong tay nhân viên rồi khẽ cau mày.
Nhân viên bèn đáp: “Trang phục đã được thống nhất rồi. Nếu cô không muốn mặc quần thì tôi đổi thành váy nhé?”
Kim Mê nhìn những chiếc váy ngắn mà các thành viên khác đang mặc trên người, cảm thấy mình vẫn nên nhận chiếc quần thì hơn.
Tuy quần hơi ngắn nhưng dù sao cô cũng còn áo khoác nên tạm thời có thể xử lý được.
Khi Kim Mê thay quần áo xong rồi ra ngoài. Một chuyên gia trang điểm đã gọi cô tới trang điểm và chải tóc. Khuôn mặt của Mạnh Xán Nhiên có vài phần tương tự Kim Mê, cả hai đều có khuôn mặt với những đường nét khá trong sáng nhưng lạnh lùng.
Thực ra khuôn mặt này không hợp hóa trang đậm. Nhưng Kim Mê đã xem rất nhiều video và ảnh của Mạnh Xán Nhiên rồi. Trong đó, người này luôn trang điểm đậm và lộng lẫy, hoàn toàn không hợp với ngoại hình và khí chất của đối phương.
Hôm nay cũng vậy. Đúng như dự đoán, chuyên gia trang điểm lại trang điểm đậm cho Kim Mê, lại còn búi hết mái tóc trên đầu cô nữa.
Nhìn chính mình trong gương, cuối cùng Kim Mê cũng hiểu tại sao Mạnh Xán Nhiên lại không có lấy một người hâm mộ mặc dù sở hữu khuôn mặt này rồi.
Thế này xấu quá đi mất.
“Tạo hình này không hợp với tôi cho lắm. Cô hãy sửa lại giúp tôi đi.”
Nghe Kim Mê nói vậy, chuyên gia trang điểm hơi khó xử: “Cô Mạnh à, cô vẫn luôn đi theo phong cách này mà. Hơn nữa cô nhìn xem, vẫn còn những người khác chưa được trang điểm đấy. Hay là cô hãy đợi tôi làm xong rồi hẵng sửa lại cho cô nhé?”
Kim Mê liếc nhìn cô ta một thoáng, sau đó nhường lại vị trí của mình. Phía sau có người đang thì thầm bàn luận rằng: Cô không hề nổi tiếng nhưng cứ tưởng mình là ngôi sao lớn, làm khó chuyên gia trang điểm. Trong lòng Kim Mê thở dài một phen, mở cửa rồi bước ra ngoài.
Có thể Mạnh Xán Nhiên vẫn luôn đi theo phong cách này khi ở trong nhóm. Nhưng phong cách này không hợp với đối phương chút nào cả.
Dù sao thì Kim Mê cũng sẽ không lên sân khấu trong dáng vẻ này đâu. Kim Mê bước vào nhà vệ sinh, xõa mái tóc dài ra, sau đó lại dùng bông tẩy trang để tẩy hết lớp trang điểm ở mắt và lông mày, cuối cùng đứng trước gương để trang điểm lại lần nữa.