Kế hoạch đặt tên cho thỏ con đã thất bại.

Lâm Vãn Thanh ở trong phòng nghe thấy lời này, nhìn thấy cả ba cậu nhóc đều ủ rũ, trong lòng thầm cười, buổi chiều cô qua tìm Miêu Xuân Hồng, chị dâu Miêu trước đó từng nuôi qua thỏ rồi nên học cách nuôi thỏ. Nhà mẹ đẻ của Miêu Xuân Hồng là một bác sĩ thú y ở nông thôn, họ có nhiều kiến thức, cũng truyền dạy cho con gái.

Miêu Xuân Hồng nhìn thoáng qua cả nhà thỏ nằm trong ổ rơm lúa mì, gật gật đầu tán thành: “Em Thanh, điểm này của em làm rất tốt, thỏ con phải đặt ở nơi khô ráo, cái ổ này còn phải đặt cao hơn một chút, phòng ngừa chuột và chồn đến ăn vụng, trong nhà có điều kiện, cho thỏ mẹ ăn chút đậu nành ngâm, cho chút rau thơm cũng được, thỏ mẹ ăn vào sẽ có sữa, thỏ con lớn rất nhanh, đúng rồi, ngàn vạn lần không thể để cho đám trẻ trong nhà sờ thỏ con, chúng dính mùi lạ, thỏ mẹ sẽ không cho bú. Thỏ nhà em sống khá tốt, chị nghĩ rằng chúng có thể sống sót.

Như vậy là được rồi.

Lâm Vãn Thanh yên tâm hơn, cảm ơn chị dâu Miêu, lại cho Xảo Xảo một nắm kẹo sữa, Cố Tiểu Nhị thèm muốn giơ nanh vuốt ra để lấy, bị anh trai cậu tát một cái trở về.

“Anhđang làm gì vậy?” Cố Tiểu Nhị uất ức.

Cố Trạch liếc mắt nhìn cậu nhóc cảnh cáo: “Em không muốn dùng tay nữa phải không?”

Hừ hừ, anh trai cậu nhóc chính là thích xen vào chuyện của người khác, chú thím cũng mặc kệ cậu nhóc, người làm anh thì lại muốn quản cậu nhóc.

Cố Tiểu Nhị không phục: “Em đã ba ngày không được ăn kẹo rồi.

Nhóc thực sự rất thèm kẹo.

Đáng đời, ai bảo nhóc trước kia liền ăn ba viên kẹo, kết quả bị dính răng, răng đau, còn phải để chú thím đưa đến huyện thành gặp nha sĩ!

Cố Tiểu Nhị không nhắc tới còn tốt, vừa nhắc tới liền nhớ đến, cái đầu dưa của nhóc như bị một cái xẻng thép đập vào.

Cố Tiểu Nhị nức nở một tiếng, định đi tìm thím kể khổ một trận.

Kết quả vừa vào phòng, liền thấy chú Cố ngồi đọc sách trên ghế, nhìn thấy cậu nhóc ôm đầu đi vào kêu “ai da”, con ngươi đen của anh nhàn nhạt đảo qua.

Cố Tiểu Nhị giật mình một cái, lập tức giơ chân bỏ chạy.

Má ơi, ánh mắt vừa rồi của chú Cố cậu rất quen thuộc, mỗi lần gây họa bị đánh đều là ánh mắt này.

Bàn tay to của chú Cố cứng như sắt, lúc đánh người thật đau!

Nghĩ như vậy, Cố Tiểu Nhị liền cảm thấy cái m.ô.n.g mình hơi lạnh.

Vừa ngoảnh đầu nhìn lại, liền nhìn thấy quần phía sau m.ô.n.g nhóc không biết từ lúc nào bị rách một cái lỗ lớn, hai cái m.ô.n.g nhỏ nhỏ trắng trắng đang tắm mình trong gió.

Thảo nào hồi nãy lại cảm thấy lạnh lạnh, thì ra là quần bị rách.

Trùng hợp Xảo Xảo vừa ăn kẹo sữa vừa từ trong phòng đi ra, cô bé nhìn thấy thì lập tức lấy tay che mắt đang mở to lại: “Mẹ, thím Thanh Thanh, anh Tiểu Cảnh bị hở m.ô.n.g rồi.

Lâm Vãn Thanh và Miêu Xuân Hồng: “????”

“Thím, nhanh như vậy con đã có quần áo mới rồi à?” Cố Tiểu Nhị há hốc mồm, kinh ngạc nói không nên lời. Lâm Vãn Thanh kiểm kê vải trong tay, cười gật đầu.

Cố Trạch không muốn nhìn bộ dạng ngốc nghếch này của em trai, dứt khoát dẫn Tiểu Cố An vào phòng đọc sách.

Còn nửa tháng nữa, trường tiểu học quân khu sẽ khai giảng.

Cố Trạch bảy tuổi vừa vặn đi học lớp một, vốn dĩ theo độ tuổi bình thường, cậu nhóc hẳn là lên lớp hai, bởi vì năm sáu tuổi, cậu nhóc bị ngã gãy chân, ở nhà điều dưỡng hơn nửa năm, thế nên làm chậm trễ việc đi học. Vốn dĩ cha mẹ ruột của cả ba đứa trẻ tính toán để cho con trai lớn bảy tuổi đi học, kết quả…. Cha của cả ba đứa đều đã hy sinh, mẹ chúng thì không thể trụ được nên cũng đi mất.

Ba cậu nhóc ở quê nhà ăn nhờ ở đậu, chịu không ít khổ cực.

Sau đám tang của cha mẹ bọn trẻ, Cố Hoài An liền đón chúng về nhà mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play