Từ khi cha mẹ qua đời, quần áo Cố Tiểu Nhị mặc chính là quần áo cũ lúc trước, trước đó Lâm Vãn Thanh đã may cho mỗi cậu nhóc một bộ quần áo mới, hai đứa lớn là quần đơn giản dễ mặc, đứa nhỏ là quần yếm dễ thương, xinh xắn, còn đan cho mỗi đứa một chiếc áo len mới.
Đứa út háo hức đến mấy ngày, vốn tưởng rằng đợi đến tết mới có thể có quần áo mới.
Không nghĩ tới, thím lại làm quần áo mới cho bọn họ nhanh như vậy.
Miệng của Cố Tiểu Nhị cũng sắp nhếch lên tận trời, gặp người liền lải nhải khoe khoang hai câu.
Khoe đến mức đám bạn nhỏ đều ghét bỏ cậu nhóc.
Đêm nay lại có mưa, sáng sớm hôm sau thời tiết có chút lạnh.
Lâm Vãn Thanh đứng dậy, đẩy cửa sổ ra, bên ngoài một cơn gió thổi vào, không hiểu sao lại có chút lạnh lẽo, cô bèn tìm một chiếc áo khoác mặc vào.
Cố Hoài An nấu nước xong xuôi, từ trong phòng bếp đi ra, nhìn bầu trời bên ngoài, cảm thấy hôm nay vẫn sẽ mưa, bảo mấy đứa nhỏ không nên đi ra ngoài.
Lâm Vãn Thanh: “Hôm nay họp chợ thôn Triệu, em muốn đi chợ!”
Im lặng một lúc, Cố Hoài An mới nói: “Vừa rồi anh nhìn nhầm, hôm nay không nhất định trời sẽ mưa, trời lạnh em nhớ mặc ấm một chút.
Lâm Vãn Thanh cười tủm tỉm gật đầu, kiễng chân thưởng cho phó đoàn trưởng Cố một nụ hôn, còn lặng lẽ nói sáng mai trước khi đi làm, sẽ lại tặng anh một nụ hôn tình yêu.
Cố Tiểu Nhị đánh răng xong, nghe thấy âm thanh trong phòng, quay đầu tố cáo với anh trai cậu nhóc: “Chú Cố thiên vị! Chúng ta muốn ra ngoài chơi thì không cho chúng ta đi, thím muốn đi chợ thì lại cho đi”
Cố Trạch trừng mắt nhìn nhóc một cái: “Về phòng ăn cơm đi
Cố Tiểu Nhị cười ha ha: “Thật ra em đều biết, chú đây là thương thím, anh, tình cảm của chú với thím thật tốt, giống như cha mẹ chúng ta vậy, trước đây em còn thấy chú thím nắm tay nhau”
Để chứng minh điều đó, Cố Tiểu Nhị giả vờ kéo tay Cố Trạch lay động một chút rồi diễn: “Cố Hoài An, anh xem hôm nay em nấu cơm có ngon không?”
Cố Trạch:
Giọng điệu uốn éo quyến rũ giả tạo đã thành công khiến Lâm Vãn Thanh, người vừa ra khỏi cửa phá lên cười. Thật là, sao cô có thể nói chuyện ghê tởm như vậy, thôi đủ rồi!
Thằng nhóc Tiểu Nhị tên này chắc ngứa m.ô.n.g rồi đây!
Quả nhiên, Cố Tiểu Nhị lần thứ hai cống hiến ra cái m.ô.n.g nhỏ của mình để cho bàn tay sắt của chú Cố hôn vài cái. Sau khi dọn nhà xong, hai vợ chồng bắt đầu nấu bữa sáng.
Mì trắng trong nhà không còn nhiều, mấy ngày trước Lâm Vãn Thanh dùng mì trắng và mì ngô trong nhà, hấp một nồi bánh bao đậu phụ rau xanh, dùng mỡ lợn làm nhân, ăn rất ngon.
Cọ nồi hấp bánh bao xong, Lâm Vãn Thanh lại làm một nồi canh rau dại mộc nhĩ, rắc một nắm vỏ tôm, uống vừa ấm dạ dày lại thoải mái.
Cả nhà lớn nhỏ đều có thể ăn, Cố Hoài An một hơi liền ăn ba cái bánh bao lớn, uống một chén canh rau dại, liếc mắt nhìn vợ đang yên tĩnh ăn cơm dịu dàng nói: “Anh đi đây”
“À, anh đi cẩn thận.
Lâm Vãn Thanh cắn một miếng bánh bao trong tay, không nhận ra tình cảm nồng đậm trong mắt người nào đó.
Cố Hoài An ngồi im ở chỗ ngồi.
“Sao anh còn chưa đi, không sợ trễ à?”
Lâm Vãn Thanh ngẩng đầu, liếc mắt nhìn đồng hồ đã gần bảy giờ rồi, người này sao còn không đi?
Khóe miệng phó đoàn trưởng Cố nhếch lên: “ ”
Không phải nói trước khi đi làm sẽ cho anh một nụ hôn tình yêu để tạm biệt sao?
Sao lại không có?
Nụ hôn tình yêu hẳn là không có rồi, phó đoàn trưởng Cố chỉ có thể đi tới phân đội.
Canh rau dại còn lại, hai người lớn đều uống hết, Tiểu Cố An ăn một chén canh trứng gà, một miếng bánh bao nhỏ liền ôm cái bụng nhỏ nói ăn no rồi.
Lâm Vãn Thanh giúp cậu nhóc lau bàn tay nhỏ bé rồi hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn ấy, quay lại nhìn hai anh em Cố Trạch và Cố Tiểu Nhị đã ôm bát đũa đi vào phòng bếp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT