“Vì cái gì chứ, chú có thể ăn của anh sao lại không thể ăn của em?”

“Đùi gà của em đã nhét vào trong miệng còn đưa cho chú ăn, cái này có thể ăn được không?”

“Chú ơi, vì sao cháu ăn rồi thì chú sẽ không thể ăn vậy ạ?”

“Chú có thể ăn nước bọt của em không?”

Hai anh em lại cãi nhau như học sinh tiểu học.

Cuối cùng vẫn là Cố Hoài An mỗi người cắn một miếng thịt mà hai anh em hiến dâng, lúc này mới bỏ qua.

Bé Cố An giơ thịt trong tay lên: “Chú ăn thịt của con, thím cũng ăn thịt của con.

Lâm Vãn Thanh cười cười, gắp một miếng thịt mềm nhất cho cậu nhóc, nói: “Cảm ơn bảo bối của chúng ta, chú thím có thịt ăn rồi”

“Ừm, An An là bảo bối ngoan” Cậu nhóc cười để lộ hai chiếc răng nhỏ như hai hạt gạo nếp.

Lâm Vãn Thanh cúi đầu hôn đứa bé, phó đoàn trưởng Cố duỗi tay ra, anh chỉ vào môi mình.

Cố Trạch và Cố Tiểu Nhị nhìn thấy đều cười trộm.

Lâm Vãn Thanh đỏ mặt trừng mắt nhìn anh một cái, chính mình cũng mím môi nở nụ cười.

Cả nhà cười ha hả, cuộc sống gia đình vô cùng ấm áp và thoải mái.

Sau khi bước vào tháng 8, thời tiết vẫn còn oi bức.

Lâm Vãn Thanh lại càng bận rộn hơn, nhận thấy mùa hè sắp đi qua, đợi đến sau tết Trung Thu, thời tiết sẽ trở nên lạnh hơn.

Mấy ngày trước cô kiểm tra chăn bông trong nhà, nghĩ xem quần áo của bọn nhỏ có phải cũng cần phải may vá sửa sang lại hay không, kết quả lấy ra kiểm tra một lúc mới cô mới giật mình phát hiện ra phần lớn quần áo đều nhỏ lại rồi, hơn nữa áo bông bọn nhỏ mặc vào mùa đông đều mỏng manh, không giữ ấm tốt được.

Cô suy nghĩ một hồi, lại thấy trong nhà còn lại chút vải vóc còn thừa, có thể đến Cung Tiêu Xã cắt một lô vải bông, về nhà làm cho mỗi đứa nhỏ một bộ quần áo mới, ngoài ra quần áo trong nhà của Cố Hoài An cũng đã cũ, tiện thể làm cho anh một bộ luôn.

Về phần bản thân, lúc nhà họ Lâm không xảy ra chuyện gì, bản thân cô mua không ít quần áo tốt, có váy liền thân, áo hay quần áo khoác gì đó, không tính áo bông mùa đông thì cũng vừa đầy hai cái thùng lớn, những thứ này cũng đủ để cô mặc rồi.

Hơn nữa, chiếc chăn bông dày ở nhà dành cho mùa đông chất lượng kém đến mức đáng thương, dùng tay sờ vào chỉ còn lại một lớp bông mỏng.

Xem ra chăn bông cũng phải làm lại một lớp bông mới, làm áo bông mới cho bọn nhỏ phải dùng bông, chăn bông trong nhà dành cho mùa đông nhất định cũng phải dùng bông mới để may lại lần nữa, nhưng trong nhà

không có phiếu bông, cô cũng không biết làm chăn bông, chắc cô phải tới nhà các chị dâu để học hỏi kinh nghiệm.

May mắn là cô đã đan xong áo len và quần len cho ba đứa nhỏ trong nhà, dù thời tiết có chuyển lạnh cũng không có gì phải sợ, cách đây vài ngày thỏ mẹ Lạt Tiêu ở nhà đã đẻ một lứa con non, một tổ liền sinh ra sáu con thỏ con.

Ba đứa nhỏ trong nhà đều phấn khích, bàn bạc muốn đặt tên cho thỏ con.

Cố Trạch là anh cả, là người biết đặt tên cẩn thận nhất, liền lấy tên là Đại Bảo, Nhị Bảo, Tam Bảo cho đến Lục

Bảo, Cố Tiểu Nhị không vừa ý, nghe thím ở quân khu nói, trẻ con đặt tên xấu sẽ dễ nuôi hơn, cảm thấy thỏ con cũng giống vậy, không bằng gọi là Lão đại, Lão Nhị, Lão Tam cho đến Lão Lục.

Tiểu Cố An nói giọng con nít ngây ngô, thỏ con là con của Lạt Tiêu, vậy thì gọi là Lạt Tiêu Bảo Bảo đi.

Cố Tiểu Nhị chê cười cậu nhóc: “Lạt Tiêu sinh được sáu đứa, đều gọi là Lạt Tiêu Bảo Bảo thì người khác làm sao biết con nào với con nào? ”

Tiểu Cố An ôm mặt nhỏ nhắn khen ngợi: “Oa, anh trai thật lợi hại nha, con của Lạt Tiêu đều giống nhau như vậy, thì ra anh đều có thể phân biệt được sao?”

Liếc nhìn sáu con thỏ nhỏ trơ trụi trong ổ. Cố Tiểu Nhị: “

Nhóc quên mất chuyện này rồi.

“Anh cả, còn anh?”

Cố Trạch lắc đầu, cậu cũng không phân biệt được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play