Bởi vì, trẻ em đều thích ăn những thứ mới mẻ, bí ngô tuy ăn ngon, nhưng mà ăn cả ngày cũng sẽ phát ngán.

Có một buổi trưa, phó đoàn trưởng Cố tập huấn dã ngoại mang về nhà con gà rừng đã c.h.ế.t và con thỏ rừng bị thương.

Bọn nhỏ ở nhà chơi bóng đá, chị Trương và Miêu Xuân Hồng cùng một đám chị dâu đang ở nhà nói chuyện phiếm với Lâm Vãn Thanh.

Mọi người thấy thỏ bị thương đều nói, đây là một con thỏ cái, trong bụng còn có mang con, ăn chúng thì quá đáng tiếc, không bằng để lại ở nhà nuôi dưỡng.

Thỏ cái để trong nhà nuôi cũng được, chờ thỏ cái sinh thỏ con, nuôi vào mùa đông có thể ăn thịt thỏ.

Lâm Vãn Thanh vui vẻ đồng ý.

Ở thời hiện đại, cô cũng không phải loại phụ nữ nói con thỏ đáng yêu như vậy, làm sao có thể ăn con thỏ được.

Môi trường sống từ nhỏ của mỗi người đều khác nhau, từ thời mẫu giáo, chỗ cô cũng sẽ nuôi một ít gà vịt.

Trong ấn tượng của cô, gà, vịt và ngỗng, những con gia cầm này được nuôi để ăn. Không ăn thì nuôi để làm gì. Mấy bé trai trong nhà biết trong nhà muốn nuôi thỏ con thì vui mừng hoan hô, người lớn trong nhà băng bó vết

thương cho thỏ mẹ, họ dựng một cái tổ đơn giản, mấy đứa trẻ thì vội về nhà lấy củ cải đỏ, bẻ thành từng khối, cậu lấy một khối, tớ lấy một khối, đút cho thỏ cái ăn củ cải.

Đút xong một cây còn muốn cho thêm một cây nữa, các chị dâu nhìn thấy thì ngăn cản lại. Mấy người lớn giải thích cho bọn trẻ hiểu là không nên đút cho thỏ ăn quá nhiều, nếu cho ăn no quá cũng không tốt. Buổi tối, phó đoàn trưởng Cố kiểm tra thỏ mẹ một chút, nói là rất khỏe mạnh nên có thể nuôi. Như vậy cả nhà đều yên tâm rồi, bé Cố An còn đặt cho thỏ mẹ một cái tên gọi là ớt, người nhà hỏi vì sao gọi là ót.

Tiểu béo ú còn nghiêm trang nói với giọng sữa: “Bởi vì thím thích ăn ớt, con thỏ nhà gọi là ớt, sau này thím có thể ăn con thỏ.

Lâm Vãn Thanh: “..

Chuyện ớt cay này sao mãi không trôi qua thế?

Con thỏ cái mà Cố Hoài An mang về nhà thì để lại, con gà rừng đã c.h.ế.t thì nấu nước sôi nhổ lông, cắt tiết, rửa sạch sẽ rồi chặt nhỏ, làm một nồi gà hầm miến và khoai tây.

Khoai tây là do nhà mình trồng, miến là do chị Trương cho, cộng thêm mộc nhĩ đen ngâm xong, hầm cùng một chỗ, thơm ngon bổ dưỡng vô cùng.

Đặc biệt là khoai tây hấp được nấu đến độ ngấm vào hương vị của thịt gà, ăn với cơm rất hợp. Trong nhà đã nửa tháng không ăn thịt, vé thịt trong nhà trước đó cũng đã dùng hết, hôm nay bọn nhỏ được ăn thịt nên đều ăn rất vui vẻ.

Bình thường trong nhà không có thịt, Lâm Vãn Thanh sẽ dặn dò Cố Hoài An lúc đi huyện thành, xem có thể mua chút thịt heo vụn không cần phải dùng vé về không, như vậy sẽ nấu được món mặn cho bọn nhỏ ăn. Người lớn trong nhà có thể không ăn thịt, còn trẻ em đang lúc phát triển cơ thể thì cũng phải bổ sung nhiều hơn mới tốt.

Trong nhà có quả trứng do ba con Hoa đẻ, cô cũng không giữ lại, mỗi ngày hấp một quả làm canh trứng gà cho bé Cố An, hai quả thì hoặc là luộc trứng gà cho bọn nhỏ ăn, hoặc là làm thành canh cà chua trứng, cả nhà đều có thể ăn một chút hoặc, cũng có thể uống một chút.

“Nào, hôm nay đều là nhờ phúc khí của phó đoàn trưởng Cố, cả nhà chúng ta mới có thịt gà ăn, phó đoàn trưởng Cố đến ăn một miếng đi. Thịt mềm lại còn thơm nữa Lâm Vãn Thanh nhìn mấy đứa nhỏ ăn rất ngon, mà Cố Hoài An lại rất ít khi đưa đũa gắp ở trên mâm, cười khanh khách gắp một miếng thịt bỏ sang bát của anh.

Cố Trạch nói: “Đùi gà của con cho chú ăn.

“Còn có của con”

Cố Tiểu Nhị cũng lấy cái đùi gà đã nhét vào miệng ra ngoài, nhưng mà lại bị cho anh trai cậu nhóc lấy tay chặn lại: “Em vẫn nên giữ lại tự mình ăn đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play