Nhà doanh trưởng Đường là người như thế nào, thằng súc sinh này, mẹ nó cũng dám đi chọc con gái nhà anh ta! Cha của doanh trưởng Đường là lãnh đạo cũ của sư đoàn, anh trai là phó tham mưu trưởng lữ đoàn, còn có nhà phó đoàn trưởng Cố, vậy lại càng không thể chọc tới! Nếu không đưa súc sinh này về quê, ông đây cũng phải lột da mày đem về quê, cô tự mình chọn đi!”

“Ông trời à, đây là muốn mạng của tôi mà!”

Cảnh Hồng Mai nhìn chồng không chút lưu tình, ôm Vương Thiết Tử đã ngây người mà gào khóc.

Lúc này cả người Vương Thiết Tử đã không thể nói chuyện nữa, cha cậu nhóc vừa rồi nói cái gì cơ, cha của Đường Xảo Xảo là doanh trưởng Đường, cha ông ta là đại lãnh đạo sư đoàn, còn có cha nuôi Cố Trạch là Cố Hoài An, trong nhà phó đoàn trưởng Cố kia càng không thể chọc vào sao?

Chuyện này không đúng mà, Tần Lỗi rõ ràng đã nói, nhà của Đường Xảo Xảo và Cố Trạch, Cố Cảnh đều là nông dân ở nông thôn, làm cho cậu nhóc yên tâm lớn mật mới đi gây sự.

“Đây đều là Tần Lỗi nói, mẹ, là Tần Lỗi bảo con làm như vậy! Mẹ, mẹ đi nói với cha đi, con không thể về quê được đâu!”

Vương Thiết Tử trợn to mắt nói với Cảnh Hồng Mai, Cảnh Hồng Mai chỉ cho rằng đây là lời nói hồ đồ khi đau lòng của con trai, hai mẹ con lại một trận gào khóc….

Cố Hoài An về nhà biết được chuyện này, sắc mặt anh lạnh lùng, ngay cả bọn nhỏ cũng không biết anh đang nghĩ gì nữa.

Còn tưởng rằng chú Cố tức giận bọn họ đánh nhau với người khác, vẫn là lấy nhiều đánh ít.

Ngoại trừ bé Tiểu Cố An ngây thơ, Cố Trạch và Cố Tiểu Nhị trong lòng đều thấp thỏm không yên.

Lâm Vãn Thanh nhìn ra trong lòng bọn nhỏ sợ hãi bất an, sau khi ăn cơm tối xong, chặn Cố Hoài An lại ở trong phòng bếp.

“Cả đêm anh cũng không nói gì, tức giận sao?”

“Không có, em suy nghĩ nhiều rồi” Cố Hoài An vẫn ít nói như trước.

Không tức giận mới là lạ.

Lâm Vãn Thanh miệng rôm rốp gặm dưa hấu, nhìn người đàn ông đang yên lặng rửa chén trước mắt, kiễng chân dùng mũi chân chạm vào anh, cười nhảy lên lưng rộng lớn của người đàn ông.

“Cố Hoài An, cõng em đi.

Cố Hoài An chống tay lên, vững vàng cõng người ở trên lưng.

Trên người người đàn ông tràn đầy mùi xà phòng dễ ngửi, Lâm Vãn Thanh nhéo nhéo tai anh.

“Ôi, nói thật ra, bọn nhỏ cũng không có làm gì sai đâu mà”

Là Vương Thiết Tử bên kia tìm đánh trước, bọn nhỏ đánh trả về nên đúng mà đúng không?

Cô chẳng cảm thấy có vấn đề gì cả.

Thế nhưng người đàn ông vẫn không nói gì.

Lâm Vãn Thanh mất hứng, cả người cô vặn vẹo như một con sâu bướm, chọc chọc vào cơ bắp cứng rắn của người đàn ông: “Nói chuyện đi”

“Ùm.”

Cố Hoài An ôm lấy eo nhỏ của vợ, khẽ thở dài: “Thanh Thanh, anh không có tức giận. Chỉ nghĩ đến anh trai cùng

với chị dâu, nếu bọn họ còn ở đây, nhìn thấy Tiểu Trạch và Tiểu Cảnh lớn lên, không biết có bao nhiêu vui vẻ”

À, thì ra là nhớ tới đoàn trưởng và chị dâu đã mất, Lâm Vãn Thanh cũng cảm thấy hơi chua xót, kiễng mũi chân chủ động hôn phó đoàn trưởng.

“Không có việc gì, về sau sẽ càng ngày càng tốt hơn thôi.

Ánh mắt phó đoàn trưởng Cố dịu dàng lại.

Trái tim Lâm Vãn Thanh run lên.

Sau bữa ăn, bên ngoài trời thì đang có mưa nhỏ nên cả nhà ở trong phòng khách cùng nhau ngắm mưa. Lâm Vãn Thanh trải một cái chiếu lớn ở trong phòng khách, bày gối đầu, chăn trải giường gì đó, như vậy thì có thể ngủ ở đây luôn cũng được, hoặc là cũng có thể hóng mát, một hòn đá trúng mấy con chim.

Chiếu được mua từ đồng hương, đan từ cây lau sậy, rất chắc chắn và mát mẻ.

Bọn nhỏ đều rất thích chơi đùa ở trên đó, chúng chuyển hết đồ chơi yêu thích, sách vở lên trên chiếu, chúng muốn buổi trưa cũng ngủ trưa ở trên chiếu luôn.

Cố Tiểu Nhị tắm rửa xong thì lăn lên trên chiếu lộn nhào, Cố Trạch thì ngồi trên sô pha đọc sách.

Bé Cố An nhìn chú lại nhìn thím, nghi hoặc nói: “Miệng chú đỏ, miệng thím cũng đỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play