Cố Tiểu Nhị gãi đầu: “Chắc chú Cố cũng ăn ớt rồi, buổi tối chúng ta không ăn ớt nhé”
Cố Trạch cũng khó hiểu.
Lâm Vãn Thanh sắp xấu hổ, chỉ có thể cười ha ha: “Chúng ta không ăn, thím thèm ớt cay nên mới ăn một miếng.
Cái này do cay quá mà miệng đỏ rực lên, chú con nhìn thím ăn cũng thèm nên ăn một miếng”
“Hả, ớt có gì mà ngon chứ?”
,,
Cố Tiểu Nhị rất không hiểu, cậu nhóc thích ăn ngọt, cũng thích xốp giòn, chính là không thích ăn cay.
Ớt thực sự không ngon, ăn không thơm cũng không ngọt, tại sao nhỉ?
“Em không hiểu đâu, thím là người miền Nam nên rất thích ăn cay”
Anh cả Cố Trạch tỏ ra là người kiến thức rộng rãi.
Thì ra là như vậy, vẫn là anh cả biết rất nhiều.
Cố Tiểu Nhị cười ha ha, la hét sau này trong nhà có ớt đều cho chú thím ăn hết.
Lâm Vãn Thanh vừa nghe đã biết không tốt, cô là người không thích ăn cay nhất đó có biết không, còn nữa, cái gì mà ớt trong nhà đều cho cô ăn chứ, ăn thành rồng phun lửa à.
Lâm Vãn Thanh hung hăng trừng mắt nhìn người khởi xướng ra chuyện một cái, bởi vì xấu hổ mà buổi tối hôm đó, phó đoàn trưởng Cố ôm chăn bị vợ đuổi ra ngoài.
Vào đầu tháng tám, các thành viên gia đình mới đã định cư được một thời gian ở quân khu, các trường học mới cũng đã được xây dựng xong ở Cung Tiêu xã, chỉ có bệnh viện là vẫn đang được hoàn thiện nốt.
Từ sau khi xảy ra chuyện của Vương Thiết Tử, các cậu bé trong quân khu rốt cuộc không ai dám gây chuyện với đám Xảo Xảo nữa.
Cuộc sống của Lâm Vãn Thanh lại bắt đầu những chuỗi ngày thảnh thơi, thuận lợi, chỉ có một chút việc kỳ quái mà cô nghĩ mãi không ra.
Con trai nhà doanh trưởng Tần, cũng chính là cháu trai của Tần Ngọc tên là Tần Lỗi, mỗi lần nhìn thấy một nhà các cô, ánh mắt kia luôn mang theo chút u ám, giống như sói đói mùa đông, làm cho người ta sinh ra lòng cảnhgiác.
Cô cũng đã cùng với các chị dâu nói qua vài lần, các chị dâu cũng đều phát hiện ra, nói đứa con trai lớn nhà doanh trưởng Tần này có chút ma quỷ, đều tự dặn bọn nhỏ nhà mình cách xa cậu nhóc một chút. Sinh nhật của phó đoàn trưởng Cố rất nhanh đã đến.
Lúc trước Lâm Vãn Thanh nói bóng nói gió, muốn biết Cố Hoài An thích cái gì, ai có thể nghĩ tới, tìm hiểu mãi lại chẳng nghĩ ra nên cô sợ anh có chút cô đơn.
Đồng chí Lâm vốn định tự mình làm bánh kem để tổ chức sinh nhật cho phó đoàn trưởng Cố. Là người hiện đại trọng sinh, tổ chức sinh nhật cho chồng, làm sao có thể không chuẩn bị bánh kem chứ.
Chỉ là ở thời đại này trong nhà đừng nói là lò nướng, ngay cả nồi cơm điện cũng không có, hơn nữa làm bánh ngọt cần phải có kem và sữa. Sữa thì còn dễ tìm, cơ mà Lâm Vãn Thanh chạy vòng vòng cả huyện cũng không tìm được người nào bán kem nên cô đành suy nghĩ một chút, cô sẽ làm cho phó đoàn trưởng Cố một cái bánhgà vậy.
Bánh tròn tròn, thơm ngọt mềm xốp, vị ngọt xốp hoà với hương vị thơm ngọt của trứng gà.
Phó đoàn trưởng Cố tỏ vẻ rất thích, cả một cái bánh gà, hai người lớn mỗi người ăn một miếng, còn lại đều để cho bọn nhỏ ăn hết.
Buổi tối, Lâm Vãn Thanh ngoại trừ làm một bàn thức ăn lớn, cô còn cán thêm cả mì sợi, nấu một bát mì trường thọ, rán trứng ốp la, dùng củ cải đỏ điêu khắc chữ sinh nhật vui vẻ đặt ở trên mặt, lại rải lên một vòng hành thái, ăn vào vừa trơn tuột lại sần sật.
Ba đứa trẻ trong gia đình bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với điều này, chúng hy vọng rằng sau này sinh nhật của bọn chúng cũng có thể được đối xử như vậy.
Buổi tối tắm rửa xong, Cố Hoài An tựa vào bên giường đọc sách, Lâm Vãn Thanh tắm rửa xong, tóc vẫn còn chưa khô, cả người thơm ngát trở về phòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT