Chị dâu Lâm cũng ở trong đó: “Đây không phải nhà phó doanh trưởng Vương sao, chuyện này là cô khôngđúng rồi, con nhà cô làm chuyện này đúng là quá đáng, đứa trẻ mới lớn đã có thể làm việc này, đây là muốn gâychuyện gì vậy?”

“Đúng vậy, cô làm mẹ mà dạy đứa nhỏ như thế nào thế hả, bắt nạt con nhà người ta như vậy, cô không phải nênxin lỗi người ta à, còn tới tìm nhà người ta, cũng quá không nói lý rồi còn gì”.

“Phó doanh trưởng Vương đâu, chồng cô có biết chuyện cô làm hay không?” Cảnh Hồng Mai vốn là một kẻ bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ cứng đầu, hơn nữa người cô ta đụng phải còn là các chị dâudũng mãnh như vậy nữa nên vô cùng sợ sệt.

Cuối cùng, mấy người Cảnh Hồng Mai uất ức, lại nhịn không rơi nước mắt mà mang theo con nhà mình xin lỗi Xảo Xảo, sau đó mới xám xịt mặt đi về nhà.Buổi tối mấy người đàn ông trong nhà trở về, biết chuyện này lại làm một trận ầm ĩ.

Nhất là doanh trưởng Đường, vốn là người cha thương yêu con gái nhất, sau khi biết chuyện, hắn không đứng chờ ở nhà nổi một phút nào nữa liền một mình đi đến nhà họ Vương.

Doanh trưởng Đường có dáng người cao lớn, mang theo toàn thân sát khí làm cho Cảnh Hồng Mai bị dọa trượt chân quỳ trên mặt đất không dậy nổi, Vương Thiết Tử chỉ là một thằng oắt con cũng bị dọa tiểu ra quần, không chỉ dọa tiểu còn có thể đi nặng luôn, cả phòng toàn mùi nước tiểu và phân…

Chồng của Cảnh Hồng Mai tên là Vương Thiên Phú, là phó doanh trưởng, dáng người thấp bé mang vẻ mặt đôn hậu. Hắn ta chỉ là một quân nhân thành thật, có chút giỏi giang, người này cũng là một người đàn ông đường hoàng chân chính.

Hắn ta biết rõ con trai nhà mình chả có cái đức hạnh chó má gì, cũng không nhiều lời, một chân đạp thằng con nhà mình qua, Vương Thiết Tử đang đau đớn gào khóc thì bị ném về phía doanh trưởng Đường, Vương Thiên Phú lạnh lùng nói: “Súc sinh, dập đầu cho chú Đường của mày mau đi!”

Vương Thiết Tử oà khóc nức nở, cậu nhóc “bang bang bang bang” run rẩy dập đầu cho doanh trưởng Đường vài cái, dập xong muốn ngẩng đầu lên thì lại bị ánh mắt hung ác của cha mình trừng cho sợ hãi.

Vương Thiên Phú hung hăng cho thằng con mình tiếp một chân, đạp cho cậu nhóc nằm bò trên mặt đất không dậy nổi.

“Cha nó à, anh làm cái gì vậy, muốn đánh c.h.ế.t con trai của mình à!?”

Cảnh Hồng Mai đau lòng vô cùng, nước mắt nước mũi chảy ào ào, cô ta nhào tới bảo vệ Vương Thiết Tử, hai mẹ con ôm nhau khóc lóc.

Cái này phải gọi là rất thảm thiết, mí mắt doanh trưởng Đường cũng không buồn nhấc lên, từ trong túi lấy ra điếu thuốc, ném cho Vương Thiên Phú một điếu, châm lên híp mắt hít một hơi: “Anh Vương à, con trai anh như vậy thì sau này làm sao bây giờ? Là muốn giữ ở nhà cho thối rữa ra à?”

Sắc mặt Vương Thiên Phú tối sầm lại, vừa rồi sắc mặt còn mang theo sự không đành lòng, hiện giờ thoáng cái đã lạnh xuống: “Doanh trưởng Đường yên tâm, qua vài ngày nữa tôi sẽ đưa thằng bé c.h.ế.t tiệt này về quê.

Doanh trưởng Đường không nói gì nữa, vỗ vỗ bả vai Vương Thiên Phú, sau đó liền sải bước đi về.

Lưu lại phía sau là Cảnh Hồng Mai muốn c.h.ế.t muốn sống cùng chồng cãi nhau: “Vương Thiên Phú! Anh có phải là đàn ông hay không, con trai ở bên ngoài bị bắt nạt, anh không làm chỗ dựa thì thôi, còn muốn đưa con trai về quê!

Tôi không đồng ý, ởquê một trời toàn đất vàng, cả ngày chỉ ăn khoai lang khô khốc, uống nước cũng đều là màu vàng, anh để cho con trở về chịu tội à, không thể thế được!”

Vương Thiên Phú bị Cảnh Hồng Mai túm lấy quân phục lay lấy lay để, người đàn ông không kiên nhẫn nữa, một tay hắn ta xô ra, Cảnh Hồng Mai ngã nhào trên mặt đất: “Nháo, cô nháo đi! Nếu không phải do cô ngày thường nâng niu, chiều chuộng, Thiết Tử có thể thành như bây giờ à?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play