Cậu nhóc còn muốn lôi kéo anh cả Cố Trạch cùng ba con Hoa nói chuyện phiếm, cơ mà Cố Trạch cũng không muốn phản ứng với cậu em trai điên khùng này, cậu nhóc lắc đầu cự tuyệt, tự giác đi rửa chân sau đó về phòng đọc sách.
Nhưng chỉ chốc lát sau, Cố Trạch lại kích động chạy ra: “Thím, trong phòng con có màn chống muỗi kìa!”
“Đúng vậy.
“Vậy buổi tối con sẽ không có bị muỗi cắn nữa đâu đúng không?!”
“Đúng vậy, sẽ không bị cắn nữa”
“Vậy thì con cũng không cần cùng em hai chen trong một cái giường rồi phải ngửi thấy mùi chân hôi của nó nữa rồi!”
Chẳng trách Cố Trạch lại vui mừng và kích động như vậy.
“Anh ơi! Sao anh cứ như vậy nhở, em cũng không có ghét bỏ mùi chân thối của anh mà!” Cố Tiểu Nhị không vui, phồng má chạy tới cãi nhau với anh trai. “Chân anh không hội!”
“Hội lắm! Không tin thì anh đi hỏi em út đi! ”
“Em út mới có hai tuổi, nó có thể biết cái gì chứ?”
“Hai tuổi cũng nhận thức được chân anh hội!”
Hai anh em lại bắt đầu cãi nhau như hai đứa trẻ đang tuổi tiểu học.
Hai cậu nhóc này!
Lâm Vãn Thanh xoa xoa thái dương, cô đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, hai anh em Tiểu Trạch và Tiểu Cảnh vẫn ngủ chung giường, vì sao vừa rồi Tiểu Trạch lại nói sau này cậu nhóc không cần phải chen chúc ngủ chung giường với Tiểu Cảnh? Cô lập tức chĩa mũi nhọn vào phó đoàn trưởng Cố: “Cố Hoài An? Anh đã nói gì với Tiểu Trạch phải không?” Đối mặt với ánh mắt nhỏ bé mà tràn đầy nguy hiểm của cô vợ nhỏ, phó đoàn trưởng Cố ho khan một tiếng, anh chỉ có thể thẳng thắn thú nhận: “Phòng ở phía nam không phải vẫn còn trống sao, anh nghĩ phòng trống cũng để không, không bằng để cho hai anh em Tiểu Cảnh mỗi người một phòng, như vậy thì ở cũng thuận tiện hơn mà”
“Cái gì cơ?” Cố Tiểu Nhị vừa nghe thấy lời này liền không cãi nhau với anh trai nữa, cậu nhóc lạch bạch chạy tới nhếch miệng cười ngốc nghếch.
“Chú Cố, chú nói thật sao? Con từ nay về sau có thể ở một mình trong một căn phòng thật hả?”
Cố Hoài An: “Là thật.
“Thật tuyệt vời! Chú thím, vậy con có thể mời các cô bé Đại Hoa, Nhị Hoa cùng với Tiểu Hoa đều vào cùng ở trong phòng được không, chúng con cũng chính là bạn bè mà”
Cố Tiểu Nhị hoan hô một tiếng, cậu nhóc ghé người vào bệ cửa sổ nhìn ra ngoài, nghĩ nghĩ trong chốc lát sẽ long trọng mời ba con Hoa đến ở trong phòng của cậu nhóc.
“Điều này thì không được, con là con, bọn Đại Hoa cũng có chỗ ở của mình, ổ gà chính là nhà của bọn chúng, nếu con bắt chúng rời khỏi nhà mình thì bọn chúng sẽ rất đau lòng đó.” Lâm Vãn Thanh kiên nhẫn giải thích cho cậu nhóc.
“Như vậy ạ, vậy thì con sẽ ở trong nhà của đám Đại Hoa có được không?” Cố Tiểu Nhị rất ngốc nghếch, rất ngây thơ nói ra suy nghĩ của mình.
“Cố Cảnh, có phải đầu óc em bị rút ra rồi không, em ở trong ổ gà mà ngủ, tới lúc đó không phải sẽ nhuốm đầy trên người một mùi phân gà à?”
“Một người đầy mùi phân gà thì sao chứ? Trứng trong nhà không phải là do bọn Đại Hoa đẻ ra sao, sau đó anh lại còn được ăn trứng của chúng nữa đấy!”
Điều đó mà có thể suy luận giống nhau được à?
Khóe miệng Cố Trạch giật giật: “Nếu em ở trong ổ gà thì sau này đừng hòng được ngồi trên giường của anh.
“Dựa vào cái gì mà không thể được, anh là anh trai của em, giường của anh cũng là giường của em, giường của em cũng là giường của anh, hai chúng ta là anh em trai của nhau, dựa vào cái gì mà em không thể ngồi lên trên giường của anh chứ?” Cố Tiểu Nhị chống tay lên eo nhỏ, lời nói rất là hợp tình hợp lý.
Tuy nói là nói như vậy, nhưng Cố Trạch có nói cái gì cũng không đồng ý nhượng bộ, hai anh em lại cãi nhau lần nữa đến đỏ cả mặt.
Cuối cùng vẫn là phó đoàn trưởng Cố nghiêm mặt dạy dỗ, hai cậu nhóc kia mới ngoan ngoãn lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT