Chẳng lẽ bị rơi trên đường rồi sao?

Thế nên cô liền nhỏ giọng hướng vào sân để gọi: “Cố Hoài An? Phó đoàn trưởng Cố?”

“Ừ?” Cố Hoài An từ trong phòng bếp đi ra.

“Anh xem khăn mặt của em có phải bị rơi xuống sân hay không? Nếu không phải, anh có thể lấy cho em một cái mới được không?”

Lâm Vãn Thanh vẫn còn khá ngượng ngùng, cô suy nghĩ cả một buổi tối, phó đoàn trưởng Cố đang ở trong phòng bếp rửa chén, bây giờ lại gọi người ta ra lấy khăn mặt cho cô, dù sao cũng có chút bất tiện.

Cố Hoài An nhìn nhìn xung quanh thì phát hiện thấy chiếc khăn mặt bị rơi ở một góc gần hàng rào tre dùng làm hàng rào của quân viện.

“Khăn mặt rơi xuống sân bị bẩn rồi, anh lấy cho em một cái mới nhé” Cố Hoài An nói.

“Được, vậy anh nhanh lên đi”

Sự việc cứ như thế đã được giải quyết xong nên Lâm Vãn Thanh rất vui vẻ.

Thu dọn một chút, Cố Hoài An đã cầm khăn mặt mới trở về.

“Cám ơn phó đoàn trưởng Cố, anh đặt lên cái móc ở cửa đó là được.

Lâm Vãn Thanh ở trong phòng tắm thử nhiệt độ nước một chút rồi nói vọng ra bên ngoài. Trong phòng tắm có một cái thùng gỗ lớn, để tiện cho người trong nhà tắm rửa, đây là do cô cố ý tìm ông thợ mộc ở gần thôn đặt làm.

Người ngoài cửa đáp một tiếng sau đó thì không có động tĩnh gì khác nữa.

Lâm Vãn Thanh nghiêng đầu nghe xong, cảm thấy phó đoàn trưởng Cố chắc là đã rời khỏi rồi, cô vui vẻ cởi quần áo, bước vào trong thùng tắm.

“Thật là thoải mái quá đi”

Vừa mới hưởng thụ nhắm mắt lại, cửa phòng tắm đang đóng lại đột nhiên bị mở ra.

Lâm Vãn Thanh ở trong bồn tắm giật mình mở mắt ra, cô nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của người nào đó cũng đang nhìn mình…

“Phó đoàn trưởng Cố, anh vào đây làm gì vậy?” Lâm Vãn Thanh ngây người ra.

“Tắm rửa”

Phó đoàn trưởng Cố nói ngắn gọn như lẽ đương nhiên, sau đó anh đã bắt đầu cởi quần áo ra…

Lâm Vãn Thanh lại tiếp tục ngây ra: “Không phải, em còn chưa có tắm xong mà!”

“Không sao, chúng ta cùng nhau tắm

Người nào đó không biết xấu hổ, vứt bỏ quần áo sang một bên, chân dài cứ thế hiên ngang bước vào thùng gỗ.

Lâm Vãn Thanh: “

,,

Nửa tiếng sau, người nào đó sắc mặt thoả mãn, nhếch môi cười từ trong phòng tắm đi ra, theo sau là Lâm Vãn

Thanh eo thì đau, chân thì run rẩy bước từng bước một.

Bà nội nó, lần sau đi tắm cô nhất định phải khóa cửa phòng tắm mới được!

Cô nghĩ mình sẽ nuôi một con ch.ó săn lớn ở trước cửa phòng, để xem người đàn ông chó má này còn đi vào bằng cách nào được nữa không!

Lâm Vãn Thanh đang nghiến răng nghiến lợi thì thấy bọn nhỏ lúc chiều đi vào rừng cây dạo chơi đã trở về.

Người đi đầu chính là Cố Tiểu Nhị, nhìn bộ dạng hưng phấn của cậu nhóc kia, chắc chắn lại là thắng lợi trở về rồi. Quả nhiên, Cố Tiểu Nhị xông tới phía trước, trong bàn tay bẩn dính đầy đất của cậu nhóc cầm một chai nhựa đựng đầy dế, đôi mắt to sáng lấp lánh nhìn họ nói: “Chú thím, mau xem chúng con bắt được nhiều dế không này

Những đứa trẻ con lúc năm tuổi là thời điểm bọn chúng cần có sự công nhận và cổ vũ của người lớn về thành quả mà chúng tạo ra để có thể phát triển nhân cách và trí tuệ một cách đầy đủ, vì thế Lâm Vãn Thanh cũng sở sờ đầu trọc nhỏ kia, giơ ngón tay cái lên: “Tiểu Cảnh thật giỏi quá! Tiểu Trạch cũng rất giỏi nha!”

Cố Trạch ngượng ngùng cười mím môi.

Có lẽ là do vừa nãy đã được “ăn no” thỏa mãn nên tâm tình của phó đoàn trưởng Cố hiện tại vô cùng tốt, anh cũng gật đầu khen: “Không tệ.”

Ha ha ha, thật ra cũng chỉ là tạm được thôi. Cố Tiểu Nhị vặn vẹo thân thể nhỏ bé, cậu nhóc lại chạy đến trong sân nhà, nơi có bạn tốt của cậu nhóc – Đại

Hoa, Nhị Hoa và Tiểu Hoa để khoe khoang chiến lợi phẩm.

“Ha ha, Đại Hoa các cậu xem tôi cùng anh cả bắt dế nè, lát nữa sẽ chia cho các cậu một chút, ăn xong nhớ phảiđẻ nhiều trứng nhé. Cố Tiểu Nhị ông nói gà bà nói vịt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play