Khi Lâm Vãn Thanh nhận được thư thì rất vui, cũng cầm bút viết lại cho bà ấy một bức thư. May xong quần áo, mùa sinh hoạt mới lại đến.

Mùa mưa đầu hè đến, những con muỗi khiến người ta phiền lòng càng tàn sát bừa bãi hơn.

Sáng sớm, ba tên nhóc kia thức dậy trên người cũng có vài nốt muỗi đốt.

Cho dù dùng cây ngải nhưng vẫn không có nhiều tác dụng lắm, Lâm Vãn Thanh rất đau đầu, đi cùng chị dâu Trương đến chỗ cung cấp đồ ở xã mua hai mảnh vải sợi bông về để may màn theo kích thước giường ở nhà. Chị dâu Trọng là một người phụ nữ cao lớn, mộc mạc, làm lụng vất vả nhiều năm, tay chị ấy đầy vết chai, tuy Tiểu Nha vẫn gầy nhom, đen nhẻm nhưng tinh thần đã trở nên tốt hơn không ít.

Lâm Vãn Thanh chắt hai chén nước mật ong cho hai mẹ con.

“Chị dâu uống nước đi”

Rồi xoay người định đi lấy điểm tâm. Chị dâu Trọng bảo cô không vội: “Em gái Thanh, chị và Tiểu Nha ở lại không được bao lâu, lát nữa người nhà mẹ đẻ sẽ đến đón bọn chị về.

Chị dâu Trọng cười giản dị, Tiểu Nha cũng rụt rè gật đầu: “Thím Lâm, cậu con sẽ lập tức đến đây, đón con và mẹ cùng nhau ngồi xe quay về nhà bà ngoại”

Người nhà mẹ đẻ của chị dâu Trọng rất yêu thương Tiểu Nha, khi cô bé nói đến nhà bà ngoại, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng có ý cười.

Lâm Vãn Thanh cảm thấy mềm nhũn, sờ đầu cô bé: “Tiểu Nha và mẹ quay về nhà bà ngoại, nhất định phải vui vẻ nhé.

“Vâng, cậu nói muốn cho con đến trường”

Nhắc tới có thể đi học, vẻ mặt Tiểu Nha càng vui hơn.

“Ngoan quá, Tiểu Nha phải học hành chăm chỉ, về sau chắc chắn sẽ có tiền đồ”

Lâm Vãn Thanh cười tủm tỉm, quả nhiên chị dâu Trọng không ở lại quá lâu. Không lâu sau có một người đàn ông ăn mặc kiểu nông thôn dẫn theo mấy binh lính nhỏ đến, chị dâu Trọng bảo Tiểu Nha nói cảm ơn cô rồi đứng dậy tạm biệt.

Khi mọi người tạm biệt nhau, Lâm Vãn Thanh lấy ra một cái cặp sách hình hoa nhỏ mới tinh đưa cho Tiểu Nha làm quà tạm biệt.

“Bọn chị không thể nhận đồ quý như vậy được.

Hai mẹ con chị dâu Trọng vội xua tay, Lâm Vãn Thanh cười: “Không có gì, đây là em dùng vải bố may váy trong nhà còn thừa để làm, nhà em chỉ có ba thằng nhóc, không có con gái, cho Tiểu Nha dùng là thích hợp”

Chị dâu Trọng nghe xong, thấy Tiểu Nha ngoài miệng nói không cần, nhưng lại mở to mắt nhìn cặp sách hoa nhỏ không chớp mắt, chị ấy vỗ vỗ vai con gái nhỏ, bảo cô bé cúi đầu với Lâm Vãn Thanh rồi lên xe.

“Em gái Thanh, tạm biệt”

“Thím Lâm, tạm biệt”

“Tạm biệt”

Lâm Vãn Thanh cười vẫy tay với hai mẹ con ngồi trên xe.

Nhìn mặt trời bên ngoài, cô cúi đầu nói với Tiểu Cố An trong lòng: “An An, chúng ta đến ruộng đưa nước cho chú và các anh trai được không?”

“Được ạ” Cậu bé ngoan ngoãn gật đầu.

Nói là đi đưa nước, thật ra cũng là đưa cơm.

Phơi nắng bên ngoài cả ngày, bẻ ngô cũng không phải việc nhàn hạ, lá cây ngô to còn có răng cưa, rất ngứa, trời lại oi bức, con người làm việc cả ngày ở đây, không ăn ngon thì không có sức làm việc được.

Lâm Vãn Thanh ôm cậu nhóc vào nhà, đun nước đậu xanh, cho thêm ít đường phèn rồi bỏ vào ấm trà, lấy một cái chén to, luộc mười mấy quả trứng gà trong nước trà, gói cả nửa nồi bánh bao thịt heo cải trắng sáng nay lại, còn có móng heo hầm sáng nay, để tất cả vào giỏ trúc, cô đội mũ rơm cho mình và Tiểu Cố An, rồi xách theo giỏ trúc đi ra ruộng.

Mây ở vùng quê rất nhiều, hoa núi nở rộ, phong cảnh nông thôn rất đẹp.

Tất cả người nhà ở quân khu đều bận rộn thu hoạch ngô, phơi ngô, căn bản không ai chú ý đến cảnh đẹp ở nông thôn.

Tuy thu hoạch ngô rất mệt, nhưng được mùa nên mọi người vừa mệt cũng vừa vui.

Ngô năm nay phát triển rất tốt, đoán ở mẫu đất này có thể thu hoạch được nhiều hơn năm ngoái tầm ba mươi cân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play