Nhóm chị dâu đều rất vui vẻ, không cần nộp lương thực cho quân khu, lương thực nhà mình thu hoạch được thì đều là của nhà mình.
Hái ngô xuống địu về nhà, phơi nắng rồi tuốt hạt ngô cất vào hầm, cả gia đình không phải chịu đói một năm, tới mùa thu còn có thể thu hoạch được một chút khoai lang, đến lúc đó phơi nắng thành khoai lang sấy, lương thực phụ và lương thực loại tốt trong nhà đều có, muốn ăn là có thể ăn.
Có thừa lương thực là chuyện tốt, nhưng bây giờ phải quay về hiện thực.
Phần lớn những người nhà ở quân khu đều ra ruộng làm việc, mấy tên nhóc choai choai ở nhà cũng không ngoại lê.
Đương nhiên vẫn có ngoại lệ, ví dụ như ở nhà có em bé một hai tuổi, không rời xa được người lớn, người đàn ông sẽ dẫn theo đứa lớn ra ruộng thu hoạch ngô, còn mẹ thì ở nhà chăm sóc con, nấu cơm nước, rồi ra đồng đưa cơm cho chồng.
Vốn dĩ đây là chuyện rất bình thường, nhưng tới Lâm Vãn Thanh lại có người nói mỉa mai.
Người nói mỉa mai chính là Vương Mỹ Quyên.
Trước đó bà ta nhìn thấy Cố Hoài An ở nhà giặt quần áo, Lâm Vãn Thanh thì nhãn nhã bên cạnh đan áo lông, nên trong tối ngoài sáng nói mỉa vài câu.
Thế nhưng đó là chút việc nhỏ, nhóm chị dâu nghe thấy thôi chứ chưa được chứng kiến.
Chưa đến lúc thu hoạch ngô, từ khi Tần Ngọc đi lấy chồng, Vương Mỹ Quyên ở quân khu hoàn toàn là một người cô đơn, bình thường ra ngoài không có ai để nói chuyện cùng cả.
Không có chuyện gì, nhàn rỗi đến hoảng loạn, bà ta không thể để bản thân nhàn rỗi nữa nên liên tục nói xấu mọi người.
Nghỉ giữa trưa, nhóm chị dâu đều tự lấy đồ ăn của mình, trứng gà luộc, bánh bao trắng, rau muối hành lá, mở ấm siêu tốc ra, ngồi dưới bóng râm ven đường, trải mảnh vải thô đầy vết vá ra, người một nhà ngồi vây xung quanh nhau ăn cơm trưa.
Bây giờ là ngày mùa, nhà nào cũng ăn rất ngon, công phu thì có bánh rau dại, không có thời gian thì hấp một nồi bánh bao, luộc trứng gà, cố gắng để người đàn ông trong nhà và mấy đứa trẻ được ăn ngon.
Duy chỉ có Vương Mỹ Quyên, vẫn ăn bánh ngô chấm tương, khi ăn cả nhà đều bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
“Mẹ, mẹ không thể nấu món gì ngon ngon được sao, ăn bánh ngô thì làm sao có sức làm việc?” Con trai lớn kén
ăn than thở. Vương Mỹ Quyên trừng mắt nhìn Cẩu Đản một cái.
Điêu Đại Tráng cũng rất có ý kiến, để ông ấy là một sĩ quan mà ăn mấy thứ gì đâu không, ăn còn không đủ no, lấy đâu ra chuyện dẫn lính.
Không giống phó đoàn trưởng Cố người ta, trong nhà có vợ nhỏ cả ngày nấu những món ngon, nuôi ba đứa nhóc kia cũng trắng trẻo mập mạp, người đàn ông ở bên ngoài cũng có mặt mũi.
Vương Mỹ Quyên cắn một miếng bánh ngô, liếc mắt nhìn hai cha con họ, hơi ghen tuông nói, người như phó đoàn trưởng Cố thì trong mười người không có lấy một người.
Ban đầu bà ta định nói người phụ nữ tệ như Lâm Vãn Thanh trong mười người không có lấy một người. Không thành lại nói như vậy, hai cha con Điêu Đại Tráng và Điêu Cẩn Đản cùng thở dài một hơi, nói: “Đúng vậy, người thông minh, tốt bụng giống như phó đoàn trưởng Cố và thím Lâm quả thật không nhiều lắm”
Vương Mỹ Quyên: “…
Ý của bà ta là như thế này sao? Bà ta ý nói người phụ nữ Lâm Vãn Thanh này là người tham ăn!
Hai người hâm mộ cái rắm!
Ruộng nương nhà họ Cố ở phía Bắc, cách nhà mười lăm phút đi đường, Lâm Vãn Thanh bế Tiểu Cố An và xách theo cái giỏ trúc đi đến đây.
Từ rất xa đã nhìn thấy Cố Tiểu Nhị cởi áo ba lỗ, quần cộc, chỉ mặc tiểu khố bơi qua bơi lại ở khe suối giống như con vịt nhỏ vậy, kỹ thuật bơi của tên nhóc này rất tốt, có thể lặn xuống nước lâu hơn cả con vịt.
Cố Trạch cũng để chân trần đi bắt cá nhỏ ở suối.
Hai cậu nhóc tự do tự tại, thấy Lâm Vãn Thanh thì lập tức đi giày vào vỗ tay đôm đốp chạy tới.
“Thím!”
“Ừ, ngoan lắm, đến uống nước nào”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT