“Quay về phòng làm gì?” Lâm Vãn Thanh trả lời rất ngốc.

“Viên phòng”

Tất cả đều xảy ra quá mức nhanh chóng, đợi đến khi Lâm Vãn Thanh phản ứng lại, cô đã bị ném xuống giường lớn, đôi môi mềm mại bị người đàn ông tóm lấy, hai người dán sát với nhau không có một khe hở, bàn tay to của người đàn ông vén vạt áo cô lên, tùy ý thăm dò làn da mềm mại của cô.

Lông mi Lâm Vãn Thanh run rẩy, khi đôi môi mỏng của người đàn ông rời đi, trong nháy mắt lưu luyến ở cổ thiên nga, lý trí hơi trở về, cô từ chối: “Chờ chút”

“Hå?”

Đôi môi mỏng nóng bỏng khẽ hôn một cái lên mặt cô, giọng nói trầm thấp gợi cảm, mặt Lâm Vãn Thanh đỏ lên, ngoan cường nói: “Cái, cái đó, chúng ta không thể như vậy”

“Không thể thế nào?” Người đàn ông có ý xấu trêu cô.

Tim Lâm Văn Thanh đập nhanh một cách vô cớ, hừ một tiếng: “Như vừa rồi”

“À, vì sao? Chúng ta là vợ chồng, làm chuyện này là chuyện hiển nhiên!”

Giọng Cố Hoài An mang theo ý cười: “Hơn nữa chính miệng đồng chí Lâm nói với người ta, hai vợ chồng chúng ta yêu thương lẫn nhau, tương trợ cứu nhau trong lúc hoạn nạn, không phải bây giờ chúng ta đang yêu nhau sao?”

A, tên đàn ông thối này đã biết rồi!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Vãn Thanh đỏ bừng, chỉ có thể mặt dày nói dối: “Khi, khi đó em cố ý nói vậy để chọc người ta, không có tính toán gì hết”

“Nhưng anh thật sự nghiêm túc..” Môi mỏng của người đàn ông khẽ cọ cọ bên tai cô, giọng nói khàn khàn tràn ngập tình nồng mật ý.

Đầu óc Lâm Vãn Thanh choáng váng, nhấp nhô giống một con thuyền nhỏ ngoài biển khơi, trong đầu tất cả đều là câu tên đàn ông thối kia vừa nói.

Thanh Thanh, cô hãy ngoan ngoãn một chút, nếu không ngày mai người không xuống được giường sẽ chính là cô đó.

Vì thế, ngày hôm sau, đồng chí Lâm quả thật không xuống được giường thật.

Lâm Vãn Thanh: Hừ! Tên đàn ông thối tha này!

Bởi vì có lý do chính đáng, Lâm Vãn Thanh yên tâm lười nhác nằm trên giường.

Dù sao hôm nay tên đàn ông thối kia được nghỉ, trong nhà có việc gì cứ để anh làm hết đi.

Vợ đang rất mệt mỏi, phó đoàn trưởng Cố được ăn thịt đương nhiên càng hiền lành hơn. Buổi sáng gà gáy là lập tức rời giường, chẻ củi, giặt quần áo, dọn dẹp sân nhà.

Bảy giờ sáng, Cố Tiểu Nhị trở mình rời khỏi giường, anh trai cậu nhóc đã sớm ngồi trước cửa sổ đọc sách, cậu nhóc rửa mặt, mặc quần áo đi ra ngoài sân muốn dẫn Tam Chi Hoa đến khe suối bắt côn trùng.

Trong sân yên tĩnh, không thấy thím đâu, cũng không thấy em trai nhỏ đâu, chỉ thấy chú Cố vẻ mặt sáng láng đang bận việc trong phòng bếp.

Con ngươi của cậu nhóc xoay tròn, lận đận chạy tới: “Chú Cố, thím đâu rồi ạ?”

Nhắc đến vợ, con ngươi của phó đoàn trưởng Cố càng dịu dàng hơn: “Thím mệt, đang nghỉ ngơi trong phòng.“Vâng”

Đầu nhỏ của Cố Tiểu Nhị thật ra còn muốn hỏi chú rằng, đêm qua thím làm gì mà mệt đến bây giờ còn chưa dây?

Nhưng tiếng kêu của Tam Chi Hoa trong sân thu hút sự chú ý của cậu nhóc, cậu bé không nghĩ nhiều mà bỏ chạy ra sân mở chuồng gà ra, dẫn theo Lạc Lạc, Đại Hoa, Nhị Hoa, Tiểu Hoa ra khỏi nhà.

Hôm nay Cố Hoài An chuẩn bị điểm tâm, nói là nấu cơm, thật ra chỉ cần hấp bánh ngô Lâm Vãn Thanh đã làm là được, lại nhặt trứng gà trong chuồng gà rồi rửa sạch luộc chín, anh còn nấu thêm một nồi cháo gạo kê, thêm một bát tương nhà tự làm là xong bữa.

Nấu cơm xong, Cố Hoài An đi gọi vợ rời giường.

Buổi sáng, Tiểu Cố An tỉnh dậy không thấy thím đâu, cậu nhóc gào hai tiếng, Lâm Vãn Thanh ở phòng bên cạnh nghe thấy được, vội vã bảo Cố Hoài An ôm Tiểu béo ú đến phòng cô.

Tiểu Cố An vừa thấy thím thì mím chặt cái miệng nhỏ nhắn lại, bổ nhào vào n.g.ự.c thím thơm thơm, không nỡ buông tay.

“Thím, hic, không cần An An nữa”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play