“Haiz, vậy thật đúng là có chuyện này, không riêng gì chị, toàn bộ quân tẩu của quân khu chúng ta đều lan truyền rằng, buổi chiều hôm nay sau khi tan tầm, Tần Ngọc nhà doanh trưởng Tần chặn em lại, nói mấy lời không biết xấu hổ. Lúc đó có vài chị dâu cũng đều nhìn thấy, trong đó có cả chị dâu của Tần Ngọc, nghe nhóm chị dâu kia nói, Tần Ngọc thấy em yếu đuối, bình thường ở chung cũng tốt, nghĩ rằng em là người dễ bắt nạt muốn nói vài lời vô lý với em để chọc giận em, xem ra trí nhớ của Tần Ngọc rất kém, em dâu chị là người thành phố, lại có văn hóa, sao có thể để cô ta bắt nạt được!?”
Tần Ngọc này cũng thật là, cô gái hai mươi tuổi mà lại làm ra chuyện vô đạo đức như vậy, lần này chị dâu Tần cũng hạ quyết tâm, nói gì cũng phải bảo nhà chồng đưa Tần Ngọc ra ngoài, nếu không ở nhà có một cô em chồng như vậy ngủ cũng không yên!
Chị dâu Trương vui vẻ nói, cuối cùng còn chớp mắt với Lâm Vãn Thanh đang đờ người ra: “Bình thường nhìn em và Phó đoàn trưởng Cố nhạt nhẽo như vậy, không ngờ hai vợ chồng son lại ngọt ngào như thế.
Lâm Vãn Thanh hít sâu một hơi: “Chị, chị dâu biết gì thì nói ra hết đi”
Em vẫn chịu được!
Vẻ mặt chị dâu Trương tỏ vẻ là người từng trải, cười ha ha nói: “Cũng không có gì, nhưng không phải chính em nói em và Phó đoàn trưởng Cố, hai vợ chồng yêu thương lẫn nhau, tương cứu trong lúc hoạn nạn gì đó….
Xong rồi, hiện trường ngã ngựa đã xảy ra!
Khi đó cô chỉ muốn chọc giận Tần Ngọc, ai ngờ còn có người ngoài hiện trường nghe thấy!
“Chị dâu, đó là em nói giỡn”
Lâm Vãn Thanh có ý định giải thích với chị dâu Trương, chị ấy vẫn tỏ vẻ chị hiểu mà: “Chị dâu đây cũng trẻ tuổi, cũng biết đó, em đừng thấy ngày thường chị ghét bỏ lão Trương nhà chị như vậy, nhưng thật ra chị vẫn rất thích ông ấy”
Chị dâu Trương không hề thấy thẹn thùng.
Lâm Vãn Thanh: “Lại có những từ ngữ kỳ lạ nữa rồi”
Nhóm chị dâu đã biết chuyện này, vậy chắc Cố Hoài An vẫn chưa biết đâu.
Lâm Vãn Thanh vô thức nhìn về phía trong viện, Phó đoàn trưởng Cố vẫn đang cẩn thận giặt sạch quần áo, cô thở phào, an ủi bản thân, có lẽ Phó đoàn trưởng Cố vẫn chưa biết chuyện này đâu. Chuyện kỳ quái qua đi, Lâm Vãn Thanh và chị dâu Trương nói chuyện với nhau về cuộc sống sinh hoạt thường ngày, không lâu sau thì doanh trưởng Trường đến nhà tìm người.
Chị dâu Trương không được tự nhiên trừng mắt nhìn doanh trưởng Trương, trưng ra vẻ mặt hạnh phúc trở về nhà.
Buổi tối bọn nhỏ cầm theo một bình rượu lớn thắng lợi trở về, đồng thời những vết bẩn trên người cũng không ít.
Cố Tiểu Nhị còn duỗi cái tay nhỏ bẩn thỉu sờ đông sờ tây, Lâm Vãn Thanh vội đi đun nước, chạy đến bảo Cố Hoài An tắm cho bọn nhỏ.
Đợi bọn nhỏ đã ngủ hết, bên ngoài bỗng có gió lớn, tiếp theo là đổ mưa to.
Lâm Vãn Thanh đóng cửa sổ và khóa cửa, đèn điện trong nhà lắc lư vài cái rồi tắt phụt mất.
Trong nhà tối om, Lâm Vãn Thanh duỗi tay sờ soạng trong bóng đêm, muốn đến phòng khách để tìm diêm chậm nến. Đi về phía trước được hai bước, vô thức giẫm phải một đôi chân to, dưới chân cứng cứng, Lâm Vãn Thanh nhíu mày, chân to đi giày quân đội?
“… Cố Hoài An? Là anh sao?”
Bọn nhỏ trong nhà đã ngủ, giọng cô rất nhỏ, chỉ là thăm dò gọi một tiếng.
“Là anh” Một giọng nói quen thuộc truyền đến trong bóng đêm.
Lâm Vãn Thanh yên tâm, đang định nói chuyện, bỗng cảm thấy người mình bay lên không trùng, được người kia ôm theo kiểu công chúa vào ngực.
“Phó đoàn trưởng Cố?”
Lâm Vãn Thanh choáng váng, hai tay vô thức ôm lấy cổ người đàn ông.
“Ha?”
“Đầu óc anh… Không phải, anh đang làm gì vậy?”
Ban đầu Lâm Vãn Thanh muốn nói đầu óc anh có bệnh sao, nhưng cô không rõ ý tứ của người đàn ông, sợ nói anh thẹn quá hóa giận thì làm sao, nên uyển chuyển thay đổi cách nói.
“Quay về phòng”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT