“Mãn Thương, Lương Thương, chúng ta không nghe thằng nhóc đó, bây giờ để thím đi chiên tôm, tối nay hai đứa ở lại ăn tôm

Lâm Vãn Thanh đi tới, vỗ vỗ đầu dưa của Cố Tiểu Nhị, bảo Mãn Thương và Lương Thương đến nhà.

Hai nhóc vẫn còn hơi do dự, anh nhìn em, em nhìn anh, vẫn chưa ai di chuyển chân.

“Thím, chiên tôm tốn mỡ heo”

Giọng Mãn Thương siêu nhỏ, cậu bé lớn hơn một chút rồi nên biết rõ việc kiếm tiền rất vất vả. “Không sao, trước đó mẹ con đưa tới một sọt ngô non, xem như tiền mỡ heo để chiên tôm

Lâm Vãn Thanh nhìn hai nhóc vẫn còn đang do dự, trong lòng mềm nhũn, nói chuyện càng nhẹ nhàng hơn.

“Hì hì, thím, con đang đùa giỡn với họ thôi”

Cố Tiểu Nhị vừa thấy thím đến, lập tức không náo loạn nữa, lôi kéo hai anh trai nhỏ Mãn Thương, dáng vẻ ngoan ngoãn.

“Vậy, thím Lâm, con và em trai đuổi gà, vịt về nhà trước, lát nữa sẽ đến ạ.

Mãn Thương nói vậy xong cũng lôi kéo em trai, lòng như lửa đốt vội vàng đuổi gà và vịt về nhà.

Lâm Vãn Thanh cười cười, đón Cố Tiểu Nhị về nhà.

Tiểu viện nhà họ Trương, chị dâu Trương đang ngồi ở băng ghế nhỏ gọt vỏ khoai tây, thấy hai đứa con vội vàng đuổi gà vịt trở về, đang định mở miệng khen hai đứa con nhà mình.

Nhưng lại không thành công, hai tên nhóc đuổi đám vịt gà vào chuồng, bỏ lại một câu: “Buổi tối bọn con đến nhà thím Lâm ăn tôm chiên, không về nhà ăn cơm đâu ạ. Sau đó chạy nhanh ra khỏi cổng giống như phía sau có chó rượt.

Chị dâu Trương: ””

Tại nhà họ Cố, Lâm Vãn Thanh rửa tay nấu cơm tối, Cố Trạch đang cầm sách ngồi trong phòng dạy Cố Tiểu Nhị nhận biết mặt chữ.

Trước đây, Mãn Thương và Lương Thương tới nhà ăn cơm ké, bị Cố Trạch bắt tráng đinh, chỉ có thể cười ha ha học tập.

Cố Hoài An không ở đây nên không có ai nhóm lửa.

Lâm Vãn Thanh phải đợi người về mới nấu được cơm sao?

Đang nghĩ vậy thì Cố Hoài An đã trở lại từ đơn vị. Mấy ngày nay bộ đội diễn tập trong núi, bộ quần áo bộ đội bụi mù như trước.

Người khác mặc không dễ nhìn, nhưng dù có bụi trên người thì Cố Hoài An vẫn đẹp lạ thường, vai rộng eo thon, chân dài, điều quan trọng là còn có khí thế.

Quả nhiên người đẹp thì mặc giẻ lau lên người cũng đẹp.

Lâm Vãn Thanh thưởng thức khuôn mặt tuấn tú như điêu khắc của Phó đoàn trưởng Cố, cười ngây ngô: “Về rồi

sao?”

“Ừ” Cố Hoài An cũng cười, quay về phòng thay quần áo, ngâm quần áo bẩn ở trong chậu gỗ, rửa tay rồi rửa mặt.

“Chú Cố”

“Bác Cổ”

Mấy đứa nhỏ đang trong phòng học lên tiếng chào hỏi.

Cố Hoài An lập tức đáp lại rồi đến phòng bếp giúp đỡ.

Liếc nhìn vợ đang rửa sạch chỉ tôm, còn có cá trắm có trong chậu gỗ, anh hỏi: “Tối nay ăn tôm sao?”

“Ừ, Tiểu Cảnh muốn ăn tôm chiên, đúng lúc trong nhà vẫn còn ngô non chị dâu Trương cho lần trước, em luộc một nồi ngô non, hấp một vài cái bánh bao và bánh ngô, chiên một bát tô tôm, xào khoai tây sợi với dấm, thịt kho cà tím, đó là toàn bộ đồ ăn tối nay

Lâm Vãn Thanh vừa dừng kéo cắt chỉ tôm và đầu tôm vừa nói.

Như vậy rất tốt, Cố Hoài An gật đầu.

Anh cũng không nói thêm gì nữa, rất tự giác ngồi xổm xuống đốt củi.

Hai vợ chồng làm việc riêng, thỉnh thoảng nói với nhau vài câu, không khí vừa ấm áp vừa tự nhiên, phảng phất giống mấy đôi vợ chồng già đã sống với nhau vài thập niên, mang theo sự tự tại.

Cắt sạch chỉ tôm, râu tôm, rửa sạch tôm rồi để cho ráo nước, thêm muối, hành, gừng, tỏi vào ướp hơn mười phút để cho có mùi vị. Cô rắc bột mì lên trên bề mặt, lấy đũa trộn đều, đổ mỡ lợn vào chảo, cho tôm vào mỡ nóng lăn qua lăn lại hai lần, cuối cùng là vớt tôm chiên giòn xốp thơm phức ra khỏi chảo.

Lâm Vãn Thanh xào khoai tây sợi với dấm, nấu một đĩa thịt kho cà tím, nhận ra còn chưa nấu canh, cô tranh thủ thời gian nấu canh rau chân vịt, vớt ngô non đã chín trong nồi ra rồi gọi mọi người ăn cơm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play