“Tiểu Ngọc! Về nhà với chị!” Chị dâu? Chị ấy tới từ lúc nào vậy?
Tần Ngọc đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng hơn ngày thường của chị dâu thì trong lòng lộp bộp, lo sợ, vừa rồi chị dâu không nghe thấy mình nói chuyện với người phụ nữ kia đúng không?
Vừa quay đầu lại đã nhìn thấy sau lưng chị dâu Tần, mấy người vợ của quân nhân khác đang chọn sọt lấy cuốc nhìn cô ta với ánh mắt kì lạ.
Cả người như lọt vào hầm băng.
Bên Lâm Vãn Thanh không hề bị ảnh hưởng bởi Tần Ngọc.
Trong lòng cô, Tần Ngọc chính là một người đầu óc không minh mẫn, một người mắc bệnh thần kinh, cả ngày không làm gì, chỉ có suy nghĩ đến chồng người khác. Thật sự là một đại cô nương không biết xấu hổ.
Lâm Vãn Thanh bĩu môi, không nhận ra tư tưởng của mình vừa có chuyển biến, khi vừa tới quân khu chỉ coi là
Phó đoàn trưởng Cố là người phát phiếu cơm dài hạn, bây giờ đã biến thành chồng trong miệng cô.
Trở về nhà, trong nhà im ắng, mấy tên nhóc kia vẫn chưa trở về.
Lâm Vãn Thanh để giỏ trúc xuống, ngẫm lại cũng đúng, ngày mùa hè dài, tối muộn, trong nhà lại nóng, ở bên khe suối vừa có thể bắt cá vừa có thể bơi lội, mấy tên nhóc kia nguyện ý về nhà sớm mới là chuyện lạ.
Nghĩ vậy, cô vẫn lo lắng, tuy nước ở khe suối dưới chân núi không sâu, đứng xuống chỉ tới đầu gối của người lớn, nhưng ba đứa nhà cô, đứa lớn nhất mới bảy tuổi, bé nhất mới hai tuổi. Một đám lùn như gốc cây tử vậy, rơi xuống suối sẽ để cho lũ cá chơi đùa.
Lâm Vãn Thanh lo lắng giống như mẹ già, muốn đi gọi mấy đứa nhỏ về nhà, lại không muốn làm hỏng niềm vui
thời thơ ấu của chúng, chỉ có thể rầu rĩ thì thấy chị dâu Trương mặc tiểu khố, trần trụi xách gà trở về từ khe suối.
Đi phía sau là ba tên nhóc nhà cô và Lương Thương.
Lâm Vãn Thanh thở phào, vỗ vụn cỏ dính trên quần áo, đi ra nghênh đón.“Thím! Con đã về rồi!” Đây là Cố Tiểu Nhị nhiệt tình chào đón trước.
“Thim.”
Cố Trạch cũng cõng em trai ngủ chảy nước miếng theo lại đây.
“Ừ, đói bụng chưa?”
“Chưa đói bụng, em trai vẫn đang ngủ ạ”
Lâm Vãn Thanh liếc từng đứa một, thấy ống quần chúng đều ẩm ướt, biết đây là tất cả đều đã xuống nước.
Cũng may ống quần của Tiểu Cố An đã khô, cô không nói thêm gì nữa.
Lưng Cố Tiểu Nhị đeo hơn nửa sọt tôm, trong tay còn xách hơn một cân cá trắm cỏ, kích động chạy tới: “Thím, tối nay ăn tôm chiên được không ạ? Thím xem, đây đều là tôm con và anh trai bắt được.
Nói xong liền lấy con tôm đang bò trong sọt cho Lâm Vãn Thanh xem.
“Được, tối nay chúng ta ăn tôm chiên
Lâm Vãn Thanh sờ cái đầu trọc nhỏ của Cố Tiểu Nhị, khen: “Bé con nhà mình giỏi quá.
Cố Tiểu Nhị không biết xấu hổ là gì, hoan hô một tiếng, rồi chạy đến chỗ hai anh trai nhỏ Mãn Thương và Lương Thương để khoe khoang.
“Hai người đoán xem tối nay nhà em ăn gì?”
Gì vậy? Không đoán được sao?
Hai đứa nhỏ thành thật lắc đầu.
“Ăn tôm chiên đó, tôm chiên vừa giòn lại vừa thơm, tẩm một lớp bột rồi chiên bằng mỡ heo, ăn ngon đến mất lưỡi” Cố Tiểu Nhị miêu tả sinh động như thật.
Mãn Thương và Lương Thương bắt đầu chảy nước miếng.
“Muốn ăn sao?”
Ừ, hai đứa nhỏ thành thật gật đầu như giã tỏi.
“Vậy không được rồi, tôm chiên thím em chiên chỉ người nhà em mới có thể ăn, hai anh muốn ăn thì về bảo mợ Thẩm chiên cho
Cố Tiểu Nhị xoa xoa eo nhỏ.
À, về nhà bảo mẹ dùng mỡ heo chiên tôm lớn.
Hai đứa nhỏ khó xử, mẹ chúng sống vất vả qua ngày, chiên tôm tốn mỡ heo. Lần trước Mãn Thương trộm dùng mỡ heo trong nhà để chiên trứng gà, kết quả bị chị dâu Trương phát hiện bị đánh một trận.
Đến bây giờ m.ô.n.g Mãn Thương vẫn ẩn ẩn đau.
Hai đứa nhỏ uể oải cúi đầu, đáng thương đến nỗi sắp khóc.
Cố Tiểu Nhị cố gắng nhịn cười.
Lâm Vãn Thanh đưa Tiểu Cố An đang ngủ về phòng, đến bên cạnh cái ao rửa tay, quay đầu thì thấy thằng nhóc thúi nhà mình lại đang bắt nạt người khác, vì thế cô la lên: “Tiểu Cảnh, con đang làm gì thế? Lại nghịch ngợm sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT