Tâm trạng cô ta tốt được mới là lạ. Đối với gương mặt thờ ơ của Lâm Vãn Thanh, Tần Ngọc vẫn cắn môi, im lặng không nói gì.

“Nếu như cô không có gì để nói thì tôi đi trước. Lâm Vãn Thanh trợn mắt, buông lời tỏ ý muốn đi.

“Cô biết không, đáng lẽ người lúc trước kết hôn với phó đoàn trưởng Cố là tôi” Sét đánh ngang tai.

Lâm Vãn Thanh quay người sang chỗ khác, nhìn Tần Ngọc với ánh mắt như nhìn bệnh nhân tâm thần, khinh thường nói: “Cô có bệnh hả?”

Tần Ngọc: “???”

“Cô nói cái gì?”

“Tôi hỏi là cô có bệnh không? Nếu có bệnh thật thì nhanh đi bệnh viện chữa trị đi, nếu mà không bị bệnh thì chỉ có ngã đầu vào hố phân, vì thế nên cô mới nói ra được lời tanh tưởi như vậy. Lâm Vãn Thanh nhướng mày.

“Cô, sao cô có thể nói chuyện thô tục như vậy chứ?!” Tần Ngọc tức điên lên, cô ta hét to.

Tại sao cô lại phản ứng như vậy? Sao cô có thể bình tĩnh như vậy được? Bất cứ ai nghe nói chồng của mình có thể kết hôn cùng người khác đều sẽ tức giận, mất đi lý trí, điên cuồng chất vấn.

“Tôi biết rồi, cô không hề yêu phó đoàn trưởng Cố, người phụ nữ thô tục như cô không xứng với anh ấy!” Tần

Ngọc lấy lại được một chút lý trí, lời nói mang theo gai nhọn.

Người phụ nữ bình thường mà nghe được lời này thì thế nào cũng làm ầm lên, như vậy càng có lợi cho Tần Ngọc. Thực ra hôm nay Tần Ngọc ra ruộng làm việc với chị dâu, trên đường về nhà uống nước thì thấy Lâm Vãn Thanh đang về nhà.

Nhìn thấy khuôn mặt non mềm, thân hình còn kiều diễm hơn cả hoa liền nảy sinh lòng ghen ghét khó nhịn, nếukhông phải tại cô thì bây giờ người gả cho phó đoàn trưởng Cố là cô ta, người được bảo bọc che chở cũng là cô ta.

Trước đó Tần Ngọc luôn nghe được Vương Mỹ Quyên nói là phó đoàn trưởng Cố đối với cô tốt như thế nào, vừa ôn tồn vừa săn sóc. Đêm khuya thanh vắng, cô ta không nhịn được mà tưởng tượng nếu mình được phó đoàn trưởng Cố chăm sóc thì thật tốt.

Lúc này nhìn thấy Lâm Vãn Thanh đi một mình, đôi mắt cô ta lóe lên, tiến đến chặn cô lại.

Cô ta cố ý nói chuyện làm người khác hiểu lầm muốn Lâm Vãn Thanh nổi điên lên, về nhà chất vấn Cố Hoài An,tốt nhất là làm lớn chuyện lên, khiến cho phó đoàn trưởng Cố và mọi người nhìn thấy dáng vẻ nổi điên của Lâm Vãn Thanh đáng ghét đến mức nào.

Cô ta không ngờ người phụ nữ này không bị kích thích mà còn mắng cô ta có bệnh rồi còn ngã đầu vào hố phân.

Tần Ngọc tưởng lúc này Lâm Vãn Thanh sẽ tức giận, không ngờ Lâm Vãn Thanh đột nhiên cười một cái, sau đó tủm tỉm nói:

“Thì ra đầu của cô thật sự ngã vào hố phân, tôi có xứng với phó đoàn trưởng Cố hay không thì đây không phải chuyện cần cô lo lắng. Nhưng mà nể tình đầu óc cô bị ngã vào hố phân thì tôi sẽ tốt bụng nói cho cô biết. “ Phó đoàn trưởng Cố vừa có trách nhiệm vừa tri kỷ, tôi thì hiền huệ còn có năng lực, vợ chồng chúng tôi yêu thương lẫn nhau, giúp đỡ nhau trong hoạn nạn, trong nhà có ba đứa nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện. So với cái người lì lợm la liếm, mơ ước chồng người khác thì tôi thật sự hạnh phúc hơn nhiều. Đúng rồi, nói câu này cho cô nghe, nước phân trong óc nhiều không tốt đâu, khuyên cô nên về nhà rửa cho sạch, rửa sạch luôn mùi tanh tưởi khắp người luôn nha. Được rồi, nói xong rồi, chó ngoan không cản đường, phiền cô tránh qua một bên đi.

Tần Ngọc cứng ngắc dịch người qua.

Lâm Vãn Thanh cũng sọt tre rời đi.

Để lại Tần Ngọc tức đến xanh cả mặt,, mẹ nó đây là dạng phụ nữ gì vậy, sao có thể mặt dày như vậy, tự khenmình hiền huệ có năng lực sao? Còn nói cô với phó đoàn trưởng Cố yêu thương lẫn nhau, giúp đỡ nhau trong hoạn nạn?

Mặt dày tới độ nào vậy! Đồ không biết xấu hổ!

Gây sự không thành còn bị người ta phản lại, Tần Ngọc tức muốn chết, giây tiếp theo lại nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của chị dâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play