Cố Trạch luôn yên lặng liếc mắt nhìn nhóc nói: “Vậy em đã biết bình thường thím vất vả như thế nào chưa?” Ừm, em đã biết rồi.
Cố Tiểu Nhị rất áy náy, mới giặt có mấy món quần áo đã mệt như vậy, ngày thường thím còn mệt hơn nữa.
“Anh, sau này em sẽ tự giặt đồ.
“Thế còn tạm được.
“Hì hì, anh, anh vừa cười kìa”
“Anh không có cười.
“Anh có, em vừa thấy mà”
Cố Trạch: “…”
Hai anh em vừa đi ra suối bắt cá vừa đấu võ mồm, Tiểu Cố An thấy náo nhiệt nên cũng chạy theo. Lâm Vãn Thanh dẫm máy may trong phòng, ra phòng khách uống chút nước, nghe thấy hai cậu nhóc nói vậy thì không khỏi bật cười.
Sau khi bọn nhỏ ra cửa, Lâm Vãn Thanh cố ý đến viện nhìn thử, ừm, ba đứa nhỏ giặt khá sạch nhưng có một số chỗ như ống tay áo, cổ áo này đó bọn nhỏ không chú ý nên còn hơi bẩn.
Giặt sạch đồ của bọn nhỏ lần nữa, lại mang ra giữa sân phơi nắng.
Lâm Vãn Thanh lại đội mũ rơm, thay quần áo dài, trên lưng đeo sọt tre, tay cầm xẻng sắt nhỏ đi ra ngoài. Mấy hôm trước phát hiện mảnh tía tô bên đất hoang, cô muốn đi đào một ít mang về, có dùng để làm đồ ăn hay nấu canh đều rất ngon.
Tía tô dại mọc thành từng cụm lớn, không khí tươi mát, hoa dại cây xanh phủ đầy núi, Lâm Vãn Thanh vừa nhìn đã cảm thấy trong lòng vui vẻ thoải mái.
Đào tía tô đầy sọt tre, Lâm Vãn Thanh cũng sọt tre đi ra ruộng.
Bắp nhà cô trồng muộn, bắp nhà người khác đã có thể thu hoạch, nhà cô thì chỉ mới ra bông.
Nhà họ Cố có hai mẫu đất, một mẫu trồng bắp, mẫu khác trồng đậu phộng và khoai lang đỏ, còn có một khối đất nhỏ trồng khoai tây.
Khoai lang đỏ và khoai tây đều là lương thực ngũ cốc, chờ lúc thu hoạch xong, Cố Hoài An sẽ trồng nửa mẫu cải trắng, đến mùa đông không có rau dưa để ăn, anh sẽ dự trữ trong hầm cải trắng, khoai tây và khoai lang đỏ, chỗ thức ăn đó đủ cho nhà năm người ăn qua mùa đông.
Bình thường làm ruộng bón phân, làm cỏ tưới nước đều do Cố Hoài An làm, thời gian càng dài, Lâm Vãn Thanh cảm thấy băn khoăn.
Dù sao thì phó đoàn trưởng Cố ở nhà cũng là người đàn ông tốt, biết làm việc nhà, không thể để anh làm việc một mình ngoài ruộng được.
Hôm nay cô ra ruộng làm cỏ, coi như giúp phó đoàn trưởng Cố một tay đi.
Ngày hè nóng bức, cũng chỉ có buổi sáng với buổi chiều là mát mẻ hơn.
Lâm Vãn Thanh cố ý đi vào lúc bốn buổi chiều, giờ này xuống ruộng thời tiết không quá nóng.
Tới bên cạnh ruộng nhà mình, Lâm Văn Thanh gỡ sọt tre xuống, dùng khăn bao quanh đầu và cổ, chống nạnh hít sâu một hơi chui vào ruộng bắp.
Trong ruộng bắp oi bức khó chịu, lá cây có răng cưa nhỏ, Lâm Vãn Thanh đổ mồ hôi như mưa, ngồi xổm như con ếch xanh vừa làm cỏ vừa nói thầm trong lòng, sống như vầy không tốt chút nào, vừa mệt vừa buồn.
Làm một lát cô đã nhụt chí muốn ra ngoài, nghĩ lại lại thấy không được, tới cũng tới rồi, dù sao cũng phải dọn sạch cỏ rồi mới đi được.
Chỉ có một mẫu đất, kiên trì chút là làm xong rồi.
Tự cổ vũ mình xong, xẻng nhỏ trong tay Lâm Vãn Thanh bay nhanh, quả nhiên yên lặng làm việc là hiệu suất sẽ tăng nhanh. Trời chiều rút đi hơi nóng, gió lạnh phất phơ, lúc các chị dâu lao động ngoài ruộng khiêng cuốc về nhà, Lâm Vãn
Thanh cũng làm xong nên chui ra từ trong ruộng bắp.
Giơ tay nhìn đồng hồ, sắp 6 giờ, còn chưa làm cơm chiều.
Lâm Vãn Thanh đeo sọt tre lên, phải rớt râu bắp dính trên người, vội cầm xẻng sắt đi về nhà. Không ngờ đi đường nửa đường lại gặp một người không ngờ tới. Đó là Tần Ngọc.
“Có chuyện gì sao?” Lâm Vãn Thanh đang vội về nhà, cả đường đều đi thật nhanh, tự nhiên Tần Ngọc xuất hiện cắn nhẹ môi, đôi mắt u oán, tâm trạng không tốt xíu nào.
Vô nghĩa, cô ta nhìn sơ qua thì nhu nhược nhưng nhìn đôi mắt lã chã chực khóc, môi cắn nhẹ nhìn qua là biết không có ý tốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT