“Ai nói không phải chứ, chị vì sinh Đại Đản, nào là thuốc Đông y nào là thuốc Tây y, mùi vị kia nghĩ lại vẫn còn thấy khó chịu.”

Hàn Kim Hoa lau nước mắt trên mặt: “May mà lão Tôn nhà chị còn biết thương người, nếu không chị cũng uất ức đến già”

Người đàn ông của chị dâu Kim Hoa họ Tôn, đang làm tham mưu trưởng trong đoàn.

Tham mưu trưởng Tôn sao?

Lâm Vãn Thanh nghiêng đầu, trong đầu hiện lên một khuôn mặt chữ điền hàm hậu, cười rộ lên mang theo một chút dáng vẻ thư sinh, nói chuyện rất ôn hòa, đó là một người đàn ông tốt.

“Hầy, không nói nữa, trong nhà còn một đống việc, chị phải về nhà, ở nhà chị không làm sẽ không có ai làm “Lương Thương, Mãn Thương ấy, hai tên nhóc thối này quần áo bẩn còn chưa có giặt đâu, mẹ già này không giặt cho hai đứa nó đâu, tự về nhà giặt đi”

Chị dâu Trương buông bát, trong nhà Hàn Kim Hoa cũng có việc, hai người đồng thời cảm ơn Lâm Vãn Thanh, chị dâu Trương mang theo Mãn Thương và Lương Thương về nhà giặt quần áo, chị dâu Kim Hoa cũng cõng sọt tre nói là xuống ruộng.

Trong nhà bớt người, Lâm Vãn Thanh dọn dẹp một chút, liếc mắt nhìn bồ kết ngâm trong bồn gỗ, vốn tính giặt quần áo, bây giờ cô đổi ý, sau này trẻ con trong nhà phải tự giặt quần áo bẩn của mình, muốn làm đàn ông tốt thì phải được bồi dưỡng từ nhỏ.

Hai giờ rưỡi chiều, bọn nhỏ đều thức dậy, Lâm Vãn Thanh cầm sẵn mũ rơm dắt Tiểu Cố An ra vườn rau dùng xẻng nhỏ làm cỏ.

Mấy ngày trước trời vẫn luôn đổ mưa, cỏ dại trong vườn rau nhỏ lại mọc lên.

“Thím ơi, con với Mãn Thương và Lương Thương đi bắt cá đây?

Cố Tiểu Nhị đã ăn no ngủ đủ lúc này tinh thần tràn trề, mặc áo ba lỗ với quần nhỏ, chân đeo giày rơm cũng giỏ cá nhỏ chạy ra ngoài cửa.

“Tiểu Cảnh, chờ đã, giặt cái quần bị con làm bẩn đã rồi đi?

Lâm Vãn Thanh đội mũ rơm, đang cúi đầu dùng xẻng nhỏ dọn cỏ, ngẩng đầu lên nói.

“Nếu không làm thì ngày mai sẽ không có quần áo sạch để mặc đâu?

“O?”

Cố Tiểu Nhị há miệng sửng sốt, vặn vẹo cả người: “Nhưng mà quần áo của con luôn do thím giặt mà?”

“Thím phải làm cỏ, chút nữa thím còn phải làm quần áo cho ông bà nên không rảnh giặt quần áo cho con, con đã năm tuổi rồi, là đã lớn rồi, thím nghĩ con có thể tự giặt quần áo rồi, đứa trẻ ngoan đều sẽ tự giặt quần áo của mình”

Lâm Vãn Thanh cười tủm tỉm nói, lời nói của cô khiến Cố Tiểu Nhị hơi xấu hổ.

Đúng vậy, thím phải làm cỏ, nấu cơm còn chăm sóc em trai thật sự rất vất vả.

“Nhưng mà thím ơi, con không biết giặt đồ. Cố Tiểu Nhị giang tay.

Cố Trạch cầm sách đi từ trong phòng ra, nhẹ tay đánh vào đầu nhóc con, nhéo tai Cố Tiểu Nhị không buông.

“Không biết giặt đồ đúng không, để anh dạy em.

“Ây, anh ơi có chuyện gì từ từ nói, anh thả tay ra trước đi mà!”

Cố Tiểu Nhị bị véo tai, cả viện đều nghe thấy tiếng kêu đau.

Nhóc này quậy như quỷ, nhìn là biết Tiểu Trạch véo không dùng sức, Cố Tiểu Nhị kêu đau to như vậy là muốn

bán thảm, làm thím mềm lòng, nhưng thím lại giống như không nghe thấy, cúi đầu tiếp tục dọn cỏ. Cố Tiểu Nhị méo miệng, buông sọt cá nhỏ yêu dấu, cùng anh trai đi giặt đồ.

Tiểu Cố An thấy các anh trai đều tự giặt quần áo, chân nhỏ cũng bước tới muốn đi hỗ trợ.

“Thím ơi, An An cũng giặt” Tiểu Cố An cầm đồ lót, chập chững đi tới tìm thím.

Lâm Vãn Thanh không nỡ đả kích nhóc, chuẩn bị thau nhỏ, đổ vào ít nước, lấy đồ dơ của nhóc, dọn cái ghế nhỏ ra, lại lấy một ít bồ kết.Nhóc nhỏ soàn soạt soàn soạt vò đồ lót của mình giống các anh.

Giặt rồi xoa, xoa rồi giặt, bận bịu hơn một tiếng, Cô Tiểu Nhị mới miễn cưỡng giặt sạch đồ dơ của mình.

“Ây da, anh, sao giặt đồ lại khiến người ta thấy mệt mỏi như vậy chứ ạ?”

Phơi đồ xong, Cố Tiểu Nhị đỡ cái eo nhỏ đau nhức nhe răng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play