Vải bố này đồng hương nhà họ dệt, mềm mại lại thoáng khí, trước đó cô cũng đã giặt sạch, phơi nắng, bọn nhỏ trong nhà tắm rửa không có khăn tắm, dùng cái này làm khăn tắm là được.

Cố Hoài An tắm rửa xong cho bọn nhỏ, cẩn thận lau khô, hai anh em Cố Trạch và Cố Tiểu Nhị đi ra từ phòng tắm rửa, đã bị thím dùng hai cái khăn lớn bọc kín mít.

“Thím, đây là gì thế ạ?”

“Khăn tắm đấy, được rồi, bên ngoài trời lạnh, hai đứa mau về phòng lau người đi, rồi đắp chăn đi ngủ”

Lâm Vãn Thanh dọn đường cho hai đứa nhỏ về.

Hai anh em hi hi ha ha bọc khăn lông về phòng.

Lâm Vãn Thanh lấy khăn lông khác, nhúng nước ấm rồi vắt khô, về phòng lau gót chân nhỏ cho Tiểu Cố An đang ngủ say: “Thím, ngủ ngon.

Trong lúc ngủ mơ Tiểu Cố An cũng không quên cô.

Lâm Vãn Thanh cười, ngoài cửa sổ gió đêm thổi qua, có chút lạnh lẽo, cô lấy thêm chăn phủ lên giường để đắp cho mấy đứa bé, tắt đèn, Lâm Vãn Thanh kiểm tra vài nhánh lá ngải đuổi muỗi, rồi cô cũng đi ngủ.

Ở cửa có đốt lá ngải, chỉ là sức đề kháng của muỗi ở vùng núi quá mạnh, cho dù có lá ngải cũng có một đám muỗi kêu vo ve trong phòng, quấy nhiễu giấc ngủ.

Lâm Vãn Thanh mơ màng, nghe thấy muỗi kêu bên người, nhớ tới Tiểu béo ú ngủ bên cạnh, cô giật mình tỉnh ngủ hẳn, nhanh chóng xuống giường đốt lá ngải hua trong phòng, rồi phe phẩy quạt hương bồ lớn quạt muỗi cho Tiểu béo ú.

Một lát sau, cuối cùng không còn nghe tiếng muỗi vo ve nữa, cô dập lá ngải, thầm nghĩ ngày mai nhất định phải đến hợp tác xã lấy hai cuộn băng gạc về làm màn chống muỗi, nếu không cả nhà đều không thể ngủ ngon được.

Một đêm yên giấc, sáng sớm hôm sau rời giường, Cố Hoài An bổ củi ở trong sân, Cố Trạch ở bên cạnh nhặt củi rơi ra. Cố Tiểu Nhị hớn hở vươn lên cánh tay nhỏ vội vàng lùa ba con gà trong nhà ra bên ngoài.

“Thím!”

Bụng Cố Tiểu Nhị đã kêu ọc ọc, nhóc vừa định hỏi chú Cố sáng nay ăn gì thì thấy thím bế em trai nhỏ ra khỏi phòng ngủ.

Tên nhóc này như thấy vị cứu tinh, cũng mặc kệ ba con gà luôn.

“Buổi sáng chúng ta ăn gì vậy ạ?”

Ba con gà thấy cậu bé không quan tâm chúng nữa, liền cục cục tác tác đi tới.

“Đi đi, mấy đứa không được về, Đại Hoa là lão đại, phải dẫn theo Nhị Hoa, Tam Hoa tới bên dòng suối bắt sâu, ăn no mới có thể sức mà đẻ trứng!”

Cố Tiểu Nhị lải nhải, Đại Hoa nghiêng ngả đầu nghe không hiểu, ba con gà vẫn cục cục tác tác đi về phía cậu nhóc. “Haizz, Đại Hoa thật dính người, như vậy là không được. Cố Tiểu Nhị học giọng điệu của chị dâu Trương ở nhà bên cạnh oán trách doanh trưởng Trương, sủng nịch liếc mắt nhìn ba con gà một cái, quay đầu không quên dặn dò thím, buổi sáng làm đồ ăn ngon phải nhớ để lại một phần cho cậu bé, rồi lắc m.ô.n.g nhỏ dắt ba con gà ra ngoài chơi.Lâm Vãn Thanh: “

Cố Tiểu Nhị, cháu lại ngứa m.ô.n.g rồi phải không?

Cố Tiểu Nhị đương nhiên không biết, Lâm Vãn Thanh cho một nhà năm người ăn no bụng, sau đó giao Tiểu Cố

An đang chơi với Cố Trạch cho Cố Hoài An trông.

Cô xắn tay áo đi ra vườn rau hái mấy quả cà chua mới chín và hai quả dưa chuột còn dính sương sớm, lấy thịt cùng với mộc nhĩ ra, rồi ngâm trong nước, cô định làm một nồi mỳ ý sốt cà chua thịt bằm.

Buổi sáng mùa hè nóng bức, không có chuyện gì tốt đẹp hơn việc có thể ăn một bát mì ý sốt cà chua thịt bằm.

Hơn nữa nếu so với kỹ thuật làm sợi mì truyền thống rườm rà thì mì ý dễ làm hơn nhiều. Lâm Vãn Thanh lấy bột, nặn thành cục bột bóng loáng, dùng chày cán bột thành lớp không mỏng cũng không dày, cô rải bột mì lên rồi cắt thành từng sợi mỳ bằng nhau, lại dùng d.a.o cắt hai đầu quả cà chua rồi rửa sạch, đổ nước sôi vào, gọt vỏ cắt hạt lựu, cho vào đĩa, thêm muối khuấy đều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play