Lý Tố Vân cũng lau nước mắt: “Người chú lưu manh kia mới không phải người, lợi dụng Tiểu Tam Mao của chúng ta.”
“Hu Hu, Tiểu Tam Mao của chúng ta thật đáng thương ””
Các chị dâu nước mắt lưng tròng: “Em dâu Thanh, sao em không khóc?”
Lâm Vãn Thanh: Em, em thật sự không khóc được.
Cuối cùng vẫn là phó đoàn trưởng Cố dẫn cháu tới giải cứu cô. Phim điện ảnh chiếu xong, ai về nhà nấy. Lúc này đã là hơn 10 giờ tối, nếu là ngày thường, ba đứa nhóc trong nhà đã sớm ngủ. Cố Tiểu Nhị thức đêm nhưng vẫn tràn đầy tinh thần, cười khanh khách vội vàng lùa Đại Hoa, Nhị Hoa, Tam Hoa về nhà.
Ánh mắt Cố Trạch sáng rực: “Thím, sau này con lớn lên cũng muốn giống như anh Tam Mao, làm người tốt kiên cường bất khuất, cống hiến hết mình cho xã hội
“Được, biển rộng mặc cá bơi, trời cao mặc chim bay, chỉ cần Tiểu Trạch nhà chúng ta cố gắng đọc sách, sau này nhất định có thể trở thành người tài giỏi giúp ích cho xã hội. Lâm Vãn Thanh cười nói. “Dạ, thím, con nhất định sẽ cố gắng học tập? Cố Trạch nắm chặt nắm tay nhỏ, ra vẻ kiên định nói.
Nhìn đôi mắt kiên cường của thằng bé, Lâm Vãn Thanh không khỏi cảm thán, quả nhiên là đại lão tương lai trong sách, tư tưởng giác ngộ không tầm thường. Nhớ trước đây năm cô bảy tuổi, cả ngày còn vì muốn ăn thêm một viên kẹo mà đấu trí đấu dũng với cha phó viện trưởng. Cố Hoài An ôm Tiểu Cố An mơ màng sắp ngủ, một nhà năm người trở về nhà. Bên ngoài ẩm ướt nóng hổi, Lâm Vãn Thanh cảm thấy trên người dính dính, muốn tới phòng bếp nấu nước tắm rửa.
Phó đoàn trưởng Cố đã sớm đun nước xong giúp cô.
Đây là… phó đoàn trưởng Cố cũng thật tri kỷ.
Lâm Vãn Thanh rất cảm động, tắm rửa sảng khoái xong, cô cũng nấu một nồi nước tắm cho phó đoàn trưởng Cố.
“Phó đoàn trưởng Cố, có qua có lại, nước tắm anh có em có tất cả đều có” Lâm Vãn Thanh nâng cằm, nói một câu thoại đầy văn thơ.
(Mối quan hệ vợ chồng giữa Cố Hoài An và Lâm Vãn Thanh đã chuyển biến tốt đẹp hơn nên từ khúc này sẽ đổi cách xưng hô giữa hai người nha.) Cố Hoài An: “ Không biết vì sao, mấy ngày nay anh luôn cảm thấy cô vợ ngoan ngoãn nhã nhặn lịch sự trong quá khứ của anh, càng ngày càng hoạt bát hơn thì phải? Lâm Vãn Thanh ngáp một cái rồi đi vào trong phòng, kiểm tra đột xuất xem hai anh em Cố Trạch và Cố Tiểu Nhị có nghe lời cô đi rửa chân trước khi lên giường ngủ hay không.
Quả nhiên, Cố Trạch trầm ổn thì không cần lo lắng, còn Cố Tiểu Nhị, cậu nhóc cả đêm vui vẻ như dê núi chạy đông chạy tây trên đất trống, bây giờ lại cởi tất ra, rồi nhét vào đôi giày bẩn thỉu, nhanh chóng muốn bò lên giường ngủ. “Ai nha, thật là thối quá đi.
Cố Tiểu Nhị còn muốn chơi xấu, nói nhóc đã rất sạch sẽ, muốn lên giường đi ngủ, ai ngờ giây tiếp theo thím cười khanh khách bước vào phòng. Lâm Vãn Thanh vào phòng, khóe miệng giật giật, mùi chân thối khắp phòng rồi, thật đúng là quá sức chịu đựng.
“Tiểu Cảnh, có phải cháu lại không đi rửa chân không?” Lâm Vãn Thanh giả vờ nhíu mày.
Khuôn mặt Cố Tiểu Nhị xấu hổ đỏ lên, vội đeo giày rơm đi ra sân rửa chân.
Cố Trạch còn ném tất thối cậu nhóc giấu trong giày ra: “Thím, đôi tất thối này đã hai ngày không giặt rồi.
“Anh, anh còn dám nói em, anh cũng hai ngày không tắm rửa rồi!”
Lâm Vãn Thanh: * Á à, thì ra nhà cô có một đôi bạn trẻ ở bẩn.
Phó đoàn trưởng Cố đúng lúc đi ra từ phòng tắm, nghe thấy lời này, lạnh mặt gọi Cố Trạch và Cố Tiểu Nhị đến phòng tắm để rửa chân tắm rửa cho sạch mới được đi ngủ. Lâm Vãn Thanh vội vàng đun thêm một nồi nước nóng, cô sợ nước tắm không đủ lại lạnh, lo lắng hai đứa nhỏ bị cảm.
Ngẫm lại thì càng không yên tâm, cô lấy tấm vải bố quê mùa trong tủ ra, cắt ra thành hai miếng vải hai mét, rồi nhanh chóng dẫm lên máy may, một lát sau cô đã làm xong hai cái khăn tắm lớn, ba cái khăn tắm nhỏ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT