Chỗ đất trống nơi chiếu phim điện ảnh đã xuất hiện rất nhiều người, Cố Tiểu Nhị mang ba con gà nhà mình tới bên dòng suối bắt sâu, bản thân cậu nhóc thì ngồi ở vị trí tốt phía trên, còn chiếm cho người nhà mấy vị trí, thời điểm thấy đoàn người Cố Hoài An đến thì cậu nhóc đứng lên vẫy tay kêu gọi.

“Trời bên ngoài rất nóng” Lâm Vãn Thanh ám chỉ.

Đôi mắt người nào đó giật giật, vẫn không buông tay ra, bị vợ trừng mắt nhìn vài lần lại véo vài cái, hơn nữa trên đất trống người đến người đi, người xem phim điện ảnh quả thật rất nhiều, anh mới từ bỏ để tay xuống. Lúc này Lâm Vãn Thanh mới cười tủm tỉm buông lỏng tay đang bóp chặt thịt mềm bên hông người đàn ông nào đó, rồi cô bé Tiểu Cố An đi đến chố Cố Tiểu Nhị.

Cố Hoài An dẫn Cố Trạch đi theo.

Dù vậy, cũng có người nhìn hành động qua lại của hai vợ chồng vừa rồi vào mắt.

“Tiểu Ngọc à, chị nói mà, em nhìn Lâm Vãn Thanh kìa, làm trò trước mặt nhiều người như vậy, vừa đánh vừa véo phó đoàn trưởng Cố, người phụ nữ này không phải thứ tốt, mỗi ngày ở nhà không làm việc, trước đó chị đi qua bên ngoài, thấy phó đoàn trưởng Cố ở trong sân giặt đồ, Lâm Vãn Thanh kia ngồi trên ghế nằm, người phụ nữ như vậy sao xứng đôi với phó đoàn trưởng Cố chứ?”

Chỗ đất phía sau ba hàng người, Vương Mỹ Quyên ngồi trên cái ghế nhỏ, cầm một nắm hạt dưa, bắt chéo chân lải nhải với Tần Ngọc bên cạnh.

Tần Ngọc không muốn phản ứng lại Vương Mỹ Quyên, nhưng Vương Mỹ Quyên liên tiếp lải nhải, cô ta chỉ có thể cưỡng chế bị thương trong lòng, nhẹ nhàng mở miệng: “Chị dâu, chị đừng nói như vậy, xứng hay không xứng cũng không phải do chúng ta định đoạt.

“Hừ, lời này cũng đúng, người này chính là kẻ muốn cho người muốn nhận, ấm trà xứng nắp trà, lúc trước em nhiệt tình với phó đoàn trưởng Cố như vậy, vội vàng muốn làm mẹ kế, đến cuối cùng không gả được vào cửa nhà họ Cố không phải sao?”

Tần Ngọc, người vội vàng muốn làm mẹ kế: “”

Cuối cùng cô ta cũng biết vì sao chị dâu mình lại nói Vương Mỹ Quyên có một cái miệng thối, nghe xem đây là tiếng người sao?

Sắc mặt Tần Ngọc khó coi, sau đó Vương Mỹ Quyên lại nói chuyện với cô ta, cô ta một chữ cũng không đáp. Vương Mỹ Quyên cũng không phải kẻ ngốc, bà ta nhìn ra Tần Ngọc tức giận, ngậm miệng không nói nữa. Hừ! Tần Ngọc cô ta thì có gì ghê gớm, không phải do cô ta có một anh trai làm doanh trưởng sao, dáng vẻ không đẹp bằng Lâm Vãn Thanh, cả ngày ôm quyển sách bi thương thu nguyệt, phó đoàn trưởng Cố thích cô ta được mới lạ.

Hai người kết thúc trong không vui, cô ta nhớ tới lời Vương Mỹ Quyên vừa nói, Tần Ngọc nắm chặt khăn tay, đã nắm chặt đến thay đổi hình dáng. Cô ta không cam lòng, cũng không hiểu, bản thân cô ta có chỗ nào không tốt, rõ ràng là cô ta thích phó đoàn trưởng Cố trước, cô ta cũng có thể nuôi tốt ba đứa cháu của phó đoàn trưởng Cố, không phải chỉ là mấy đứa nhỏ loi choi sao, để cho bọn nó ăn no mặc ấm là được.

Phó đoàn trưởng Cố còn muốn đưa bọn nó đi học, anh trai cô ta còn nói cô ta không phải người biết chăm trẻ con. Vừa nhớ tới lời này, lòng cô ta tràn đầy không cam lòng. Cô ta không tin, bản thân cô ta không tốt, chẳng lẽ người phụ nữ tên Lâm Vãn Thanh kia tốt sao? Buồn cười, chỉ cần là phụ nữ, đều sẽ không thật lòng quan tâm đối xử tốt với đứa trẻ không phải con ruột chính mình.

Phim điện ảnh chiếu tối hôm nay chính là “Nhật ký lưu lạc của Tam Mao”, khi nhỏ Lâm Vãn Thanh đã xem chuyện xưa của Tam Mao, đã sớm bị thương rồi, chỉ là các chị dâu trong quân khu đối mặt với Tiểu Tam Mao đáng thương đều nước mắt lưng tròng.

Chờ đến khi phim điện ảnh chiếu xong, chị dâu Lâm còn rưng rưng: “Mệnh của đứa bé Tam Mao này quá khổ, xã hội cũ ác độc, đúng là ăn thịt người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play