Trong phòng khách có một chiếc máy khâu mới tinh. Nó được Cố Hoài An và Lâm Vãn Thanh mua trước khi kết hôn, do mẹ Cố thu xếp mua cho.
Ban đầu, mẹ Cố muốn mua một chiếc xe đạp Phoenix cho con dâu của bà, cộng thêm trước khi Lâm Vãn Thanh kết hôn mua cho cô một chiếc đồng hồ. Ba thứ mà các cô gái mơ ước khi kết hôn trong thời đại này là máy khâu, xe đạp và đồng hồ đều có cả.
Hoàn hảo quá, mẹ Cố rất vui. Ai mà ngờ được mẹ Cố khi đến khe núi nơi đóng quân thì thấy nơi đây gập ghềnh, đường núi hiểm trở, xe đạp cũng vô dụng nên mẹ Cố bán chiếc xe đạp 300 đồng rồi thêm vào một chút. Một nghìn đồng đã được gửi đến Lâm Vãn Thanh như một món quà gặp mặt của mẹ chồng cho con dâu.
Khi Lâm Vãn Thanh vẫn ở huyện lị, cô cho Cố Hoài An xem sổ tiết kiệm, Cố Hoài An không hai lời: “Mẹ đưa cho cô thì là của cô, cứ giữ lại đi.
Vậy nên Lâm Vãn Thanh đã giữ lại làm tiền dự trữ.
Cho đến nay cô cũng là một phú bà nhỏ rồi đó.
Bốn giờ chiều, bên ngoài mưa rơi ngày càng lớn, mưa như trút nước.
Cố Hoài An trông thấy bên ngoài trời mưa tầm tã, liền mặc áo mưa mang giày đi mưa vào, đi vòng quanh trong sân một vòng, hàng rào ở nhà hơi cong, rãnh thoát nước ngoài sân bị tắc do cành lá khô.
Anh sửa lại hàng rào, làm sạch cống, xem xét kỹ xung quanh thì không có vấn đề gì lớn.
Dưới hiên, Lâm Vãn Thanh đang ngồi đọc truyện tranh liên hoàn với Tiểu Cố An, gần đây cậu bé đang mọc răng,gặp thấy thứ gì cũng muốn cắn, còn không thể ngừng chảy nước miếng. Gói hàng mà mẹ Cố gửi trước đó có mấy viên kẹo sữa, thứ vừa đủ để Tiểu Cố An cắn vào miệng.
Mẹ Cố gửi rất nhiều thứ, 2 bịch sữa, 2 lon sữa bột, 5 cân bột nếp, 3 miếng thịt ba chỉ, 4 miếng giăm bông, 4 cái khăn và mền. Tất cả đều là những thứ tốt.
Lâm Vãn Thanh xem đến xem lui, trong lòng có chút lo lắng.
Gửi đến nhiều thứ như thế thì nên gửi món quà gì về thì mới tốt đây?
Cả nhà năm người bọn họ ở dưới chân lưng chừng núi, tài nguyên thiên nhiên có thể làm thực phẩm rất phong phú, nhưng phần lớn là rau dại, động vật hoang dã trong rừng hầu hết không ăn được.
Kinh tế trong huyện thành không phát triển, không có thứ gì tốt có thể so sánh được với nhà cha mẹ chồng ở Kinh Thị.
Sau khi chỉnh sửa lại chuồng gà bị mưa thổi bay trong sân, Cố Hoài An rửa tay rồi trở về phòng, thấy cô vợ nhỏ nhăn mặt với dáng vẻ lo lắng, anh hỏi: “Cô bị làm sao vậy?” “Anh nói coi, tôi nên mua lễ vật gì tặng cho cha mẹ mới tốt. Trong nhà họ không có thứ gì quý có thể biếu tặng cha mẹ chồng.
Về vấn đề này, Cố Hoài An gõ tay lên bàn hai cái, anh nhớ tới cha mẹ mình trong lời của cô, khóe miệng cong lên: “Cha thích uống rượu, trong nhà còn hai bình Mao Đài, mang cho ông ấy uống, còn mẹ tôi thì…
Trên bàn lại vang lên tiếng gõ: “Mẹ tôi là một người phụ nữ yêu thích cái đẹp, tôi nhớ hình như cô biết làm quần áo đúng không?”
“Phải, trong nhà có vải lụa, còn có vải nỉ, hay tôi làm quần áo mới cho cha mẹ nhỉ?”
Hai tròng mắt Lâm Vãn Thanh sáng ngời, cười nói với Cố Hoài An: “Vẫn là phó đoàn trưởng Cố có cách, cái thứ này trong nhà cuối cùng cũng có thể có tác dụng”
“Cái thứ này” trong miệng cô chính là chiếc máy may đặt trong phòng khách.
Khóe môi Cố Hoài An cong lên.
Vì câu nói này của cô mà tâm trạng ngày hôm nay của anh sẽ vô cùng tốt. Ngay cả Cố Tiểu Nhị nghịch ngợm, trời mưa còn chạy ra giăng lưới đánh cá ở dòng suối nhỏ bên ngoài, mang hai con cá trắm cỏ về, phó đoàn trưởng Cố thấy vậy cũng không mặt lạnh mày nhẹ với nhóc, chỉ nhẹ nhàng nói với ba đứa nhỏ trong nhà sau này không được chạy ra ngoài chơi khi trời mưa nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT