Nhưng khi Lâm Vãn Thanh biết Cố Tiểu Nhị rất nghịch ngợm lại bướng bỉnh, cô tức muốn hộc m.á.u kéo thằng nhóc ra dạy dỗ một trận, một lát sau, Cố Tiểu Nhị xoa lỗ tai, vẻ mặt đau khổ quay về nói với anh trai: “Sao em thấy thím càng ngày càng nghiêm khắc vậy anh?”

Cố Trạch lật một trang sách, liếc nhìn cậu nhóc một cái: “Còn không phải bởi vì em là cậu nhóc thối sao. Hì hì.

Cố Tiểu Nhị ngượng ngùng vò đầu.

Cuối cùng Lâm Vãn Thanh cũng hiểu rõ lời chị dâu Trương nói, trong nhà có mấy đứa nhỏ làm ầm ĩ rất đau đầu, may mắn Tiểu Trạch và Tiểu An nhà cô đều là những cậu bé ngoan, nếu không thời kỳ mãn kinh kinh khủng của cô nhất định sẽ đến sớm.

Trong chậu gỗ chứa nước suối, cô ném hai con cá trắm cỏ đang giãy giụa hất đuôi vào đó, hai con cá trắm cỏ chắc hơn hai cân bơi qua bơi lại trong chậu gỗ, Tiểu Cố An lảo đảo đi tới, vịn tường: “Thím thím, cá cá “Phải, buổi tối hầm canh cá cho Tiểu An uống nha. Cô xoa xoa cái đầu dưa của Tiểu Cố An, một lát sau Lâm Vãn Thanh hỏi Cố Hoài An số đo dáng người của cha Cố và mẹ Cố, xong rồi thì lấy ra tấm vải tơ lụa Hàng Châu thanh lịch từ trong tủ, cùng với tấm vải nỉ màu xanh đen, hai miếng vải dệt này đều là của mợ Đường cho cô làm của hồi môn và đều là nguyên liệu tốt để làm quần áo.

Cô trải ra ngắm nhìn, rồi lấy thước đo ra, cây kéo, phấn viết, suy nghĩ một lát, cúi đầu vẽ ra bộ dạng hai bộ đồ nam nữ trên trang giấy.

Kiếp trước, từ nhỏ Lâm Vãn Thanh đã ở cô nhi viện, viện trưởng của cô nhi viện là một người phụ nữ thích may vá, vì tài chính của cô nhi viện eo hẹp, không đủ tiền mua quần áo mới cho cả đám trẻ bọn cô, nên viện trưởng sẽ dạy bọn trẻ cùng may vá với bà, một thời gian dài sau này, bản thân cô cũng học được cách làm quần áo đơn giản.

“Những thứ này đều là vải tốt, vừa lúc có thể làm một bộ váy và áo cho cha mẹ chồng”

Lúc chạng vạng, bên ngoài mưa rơi tí tách tí tách không ngừng, sau cơn mưa, không khí tươi mát nhẹ nhàng, vài chị quân tẩu đang dẫn mấy đứa nhỏ ra ngoài đi dạo.

Chi dâu Trương dẫn theo Mãn Thương, Lương Thương đến thăm nhà, một lát sau, chị dâu Lâm cũng dẫn theo Mao Mao nhà chị ấy tới, trong nhà liên tiếp có một đám trẻ con tới chơi, khiến Cố Tiểu Nhị rất vui vẻ. Lâm Mao Mao của nhà chính ủy Lâm bằng tuổi với Cố Tiểu Nhị, là một tên nhóc hoạt bát hiếu động, mang quả bóng từ trong nhà tới, một đám trẻ con cùng nhau đá bóng ở trong sân.

Lâm Vãn Thanh bày hai cái ghế mây, mang ra chút điểm tâm, kẹo, pha trà nóng cho bọn trẻ, cả đám đang chạy loạn chơi bóng, nhóc nào mệt mỏi, đói khát thì tự tới đây lấy đồ để ăn để uống. Bọn nhỏ ầm ĩ ở trong sân, các chị dâu ở trong phòng nhìn Lâm Vãn Thanh cắt vải dệt, làm quần áo. Chuyện làm quần áo này không có gì khó, nhưng lại mệt, Lâm Vãn Thanh đạp máy may “cộp cộp cộp” hơn nửa giờ, cô nhức tay, chân cũng đau, mắt cũng mệt, liếc mắt một cái nhìn chị dâu Trương và chị dâu Lâm đang ở bên cạnh cắn hạt dưa “rắc rắc” uống trà, cô vẫy vẫy xoa xoa cánh tay đau nhức, quyết định hôm nay làm đến đây thôi.

Thành La Mã cũng không phải được xây xong trong một ngày, quần áo càng không thể làm xong trong một ngày được.

Tìm xong lý do cho bản thân, Lâm Vãn Thanh an tâm ôm con sâu bám đuôi Tiểu Cố An ra ngoài.

Hai chị dâu ngồi dưới hành lang cắn hạt dưa dùng trà, thấy cô đi ra, vỗ vỗ vỏ hạt dựa trên người, đứng lên nói với cô rằng họ muốn ra ngoài hái rau dại, hỏi Lâm Vãn Thanh có muốn đi chung hay không. Lâm Vãn Thanh đương nhiên là gật đầu, dặn dò Cố Trạch chăm sóc mấy cậu em trai, cô mang giỏ tre lên, cầm theo cây xẻng nhỏ, dẫn theo Tiểu Cố An đi hái rau với các chị dâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play