Bỗng nhiên nụ cười của phó đoàn trưởng Cố đông cứng lại.
“Ay da, cháo trong nồi chắc cũng nấu xong rồi đó, để tôi đi xem thế nào!”
Lâm Vãn Thanh cảm thấy sống lưng có hơi lạnh lẽo, lông tơ toàn thân dựng đứng lên, vội vàng tìm cớ chuồn đi.
Để lại ba đứa trẻ cùng Cố Hoài An đứng trợn mắt nhìn nhau trong nhà.
Phó đoàn trưởng Cố mặt lạnh vẫn giữ thể diện uống cạn bát trà gừng.
Sau bữa cơm, đám hạt đậu nhỏ cùng nhau ngủ trưa.
Cố Hoài An đun nước nóng để đi tắm, bỏ quân phục và quần áo ngụy trang vào trong chậu, sau đó bôi xà phòng lên bắt đầu tắm rửa.
Trong nhà có nước suối lấy từ trên núi, rất tiện lợi cho việc nấu cơm và giặt quần áo.
Từ trước đến giờ Cố Hoài An đều tự giặt quần áo, sau khi Lâm Vãn Thanh đến thì cũng không thay đổi gì. Lâm Vãn Thanh thấy anh giặt quần áo trắng sạch tinh tươm rồi, cô chỉ còn việc vắt khô treo lên thôi.
Giặt quần áo vẫn để tự Cố Hoài An giặt, Lâm Vãn Thanh nhàn nhã ngồi trên ghế salon dưới hiện đan áo len. Mùa hè đã qua và trời đã sang thu, cô muốn đan một chiếc áo len cho ba đứa trẻ ở nhà trước khi trời trở lạnh. Khi quần áo đã chất thành đống trước mặt, cô lật xem thì thấy chiếc áo len mà tiểu đậu trong nhà mặc vào mùa thu đều đã bung chỉ và trở nên nhỏ hơn, không còn mặc được nữa.
Vương Mỹ Quyên đội nón lá từ trên núi xuống, gió thổi ồ ạt, khi đi qua sân nhỏ nhà họ Cố, cũng phải dáo dác liếc vào, như thể một mắt của bà ta như sắp rớt ra vậy.
Bà ta trông thấy gì?
Phó đoàn trưởng Cố vậy mà lại ở nhà đích thân tự giặt quần áo! Trong nhà có đứa con gái như thế mà như không có người, chỉ biết ngồi ở hiên nhà nhàn nhã đan áo len sao?!
Sao lại có thể có chuyện này được chứ?!
Vương Mỹ Quyên lại nghĩ đến người đàn ông nhà mình không thể rót nước tương cho bà, trong lòng chua xót nhưng lại có sự tự mãn kiêu ngạo khó tả.
Chua xót là bởi vì không cam, dựa vào đâu mà Lâm Vãn Thanh có thể gả vào nhà phó đoàn trưởng Cố điển trai như thế, mà mình thì không gặp được.
Còn về phần kiêu ngạo tự mãn là vì so với người vợ lười chảy thây như Lâm Vãn Thanh thì bà ta là một người phụ nữ tốt, siêng năng và những việc đơn giản thì bà ta đều biết làm.
Vương Mỹ Quyên tự cười một mình, vừa về nhà liền kể chuyện này cùng với chuyện cười cho người đàn ông của bà ta nghe.
“Một người phụ nữ không ở nhà chăm sóc con trẻ, tươm tất việc nhà, còn có thể gọi là phụ nữ không? Những người phụ nữ hay ăn lười làm sau này sẽ phải nhận lấy đau khổ thôi”
Người đàn ông của Vương Mỹ Quyên tên là Điêu Đại Tráng, hắn ta là chỉ huy đại đội trong trung đoàn sáu của đại đội, nghe xong câu chuyện này cũng không nói tiếng nào.
Liếc nhìn người phụ nữ có vóc dáng phì lũ lại thêm cặp chân ngắn, trong lòng hắn liền nghĩ đến bà nội, vẫn là phó đoàn trưởng Cố mệnh tốt, mang theo cả ba đứa con mà vẫn tìm được một người vợ như tiên nữ, vậy mà tại sao hắn lại tìm thấy người phụ nữ như trong thời kì mãn kinh vậy?
Hầy, phụ nữ mãn kinh lại còn nấu ăn dở nữa chứ!
Trong sân nhỏ nhà họ Cố, bên ngoài hiện đang mưa, Cố Hoài An giật mạnh dây phơi quần áo dưới hành lang, lỗi bộ quân phục đã giặt ra và phơi khô quần áo.
Lâm Vãn Thanh vẫn đang nhàn nhã đan áo len trên ghế tựa, đan một lát liền ngáp một cái, sau đó trở về phòng chợp mắt.
Cô ấy vừa chớp mắt một chút thì đã ngủ đến tận ba giờ chiều.
Khi tỉnh dậy, ba người tiểu đậu trong gia đình đã tràn đầy năng lượng chơi ở trong sân.
Những hạt mưa dưới mái hiên rơi tí tách, bên ngoài có tiếng ếch nhái kêu. Một con ếch da xanh với cái bụng phình to nhảy xuống sân kêu lên. Cố Trạch và Cố Tiểu Nhị cởi giày ra bắt con ếch bằng chân trần, sân lát gạch xanh, vũng nước nhỏ, rồi lại một vũng nước nhỏ. Ếch xanh nhảy đá xa, không bắt được ếch, hai anh em giẫm lên vũng nước bằng một chân, chúng trông rất hạnh phúc.
“Hú~”
Tiểu Cố An ở dưới hiên mở to mắt, ngồi xổm người xuống, cởi giày nhỏ, cởi tất nhỏ, đang định nhảy xuống mưa với đôi chân ngắn ngủn, thì bị một đôi tay to bắt lấy.
“Chú, đi thôi”
Cậu bé nhỏ nhẹ vỗ về khuôn mặt điển trai của Cố Hoài An và nghiêng người về phía trước.
“Tiểu Trạch, Tiểu Cảnh trở về đi. Cố Hoài An thả tay ra, trầm giọng nói.
Hê hê, chú gọi mấy nhóc đó.
Mấy anh em trong nhà cũng biết ngày mưa dầm dề cũng chẳng hay ho gì.
“Có lạnh không?” Cố Hoài An chạm vào khuôn mặt nhỏ của hai cậu bé. “Hi hi, vẫn tạm được ạ? Cố Tiểu Nhị cười toe toét, Cố Trạch cũng cười. Còn phải nói, môi của hai đứa trẻ đã chuyển sang màu xanh lam luôn rồi.
“Không sao chứ? Miệng của hai đứa bị đông cứng nên không sợ bị bệnh sao?” Lâm Vãn Thanh từ trong phòng đi
ra, nhìn thấy hai đứa bé như vậy, cô đột nhiên tức giận, kéo khăn lau khô tóc của hai đứa nhỏ: “Nào, vào bếp pha
cho mỗi người một bát trà gừng!”
Nói xong
còn không quên liếc mắt nhìn Cố Hoài An: “Đám trẻ quậy phá, anh chỉ biết nhìn thế à!?”
Cái này… Cố Hoài An ít khi bị người khác trừng mắt nhìn, tức giận sờ mũi.
Cố Trạch và Cố Tiểu Nhị che miệng cười khúc khích một hồi, khi thấy Lâm Vãn Thanh bưng hai bát trà gừng cay
từ trong bếp ra, hai đứa uống cạn và suýt khóc.
Cay quá, sao cay quá vậy?
Cố Tiểu Nhị nhấp một ngụm trà gừng, liếc nhìn Cố Trạch đang thành thật uống trà, còn tưởng rằng anh trai
mình thực sự là một đứa trẻ lương thiện. Rồi cậu bé lại liếc nhìn thấy thím đang nhìn mình chằm chằm, thôi bỏ đi, cậu nhóc cũng phải trở thành đứa trẻ thành thật thôi.
Hai đứa trẻ rất ngoan ngoãn uống hết sạch canh trà gừng, Lâm Vãn Thanh mặc cho chúng một chiếc áo khoác và yêu cầu hai đứa trẻ vào trong nhà để đắp chăn.
Làm xong mọi việc, Lâm Vãn Thanh cầm hai mảnh vải mua từ đợt họp phiên chợ lần trước, cả hai đều là vải thô cũ do dân làng tự dệt, có hoa văn mục vụ, được cắt ra và dùng làm khăn trải giường hoặc rèm cửa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT