Đương nhiên là vẫn phải thương lượng với Phó đoàn trưởng Cố một chút.

“Tiểu Trạch thấy sao?”

“Đương nhiên là anh cả đồng ý rồi.”

“Nếu thằng bé đồng ý thì anh cũng ủng hộ” Cố Hoài An vừa cởi áo vừa nói.

“Được rồi, thằng bé vui vẻ là được.”

Lâm Vãn Thanh chống mặt, không biết đang nghĩ chuyện gì.

Cố Hoài An thay quần áo ở nhà vào, rồi đi đến hôn vợ một cái, con ngươi đen nhánh bỗng sáng rực: “Giờ trễ lắm rồi, chúng ta nên ngủ thôi”

|| ||

Tháng mười năm nay, quân khu xảy ra một chuyện lớn, các quan lớn trong quân khu đều lùi về đằng sau, từ đócũng xuất hiện việc thay đổi nhân sự của một số sĩ quan.

Cố Hoài An được thăng từ Phó đoàn trưởng thành Thiếu tá đội trưởng, còn chồng chị dâu Kim Hoa cũng từ Phó tham mưu trưởng thành Tham mưu trưởng, Đội trưởng Triệu thì chuyển sang bộ phận hậu cần, còn con trai Trọng Đại Thành của bà Trọng thì bị chuyển nghề về quê, hắn ta vốn dĩ được làm Cục trưởng cục cảnh sát ở quê, ai ngờ lại dính tham ô còn kèm thêm quan hệ nam nữ bất chính nữa, thế là bị báo cáo lên trên nên phải đưa vào nông trường cải tạo.

Cả nhà bà Trọng triệt để biến mất hoàn toàn trong cuộc sống của mọi người ở quân khu.

Bà Trọng rời đi, người của liên minh cực phẩm từ ba thành một, thế là Tang Tiểu Lan và Vương Mĩ Quyên hợp thành một đôi cùng chơi với nhau.

Mùa đông hiu quạnh, bên ngoài là một đống tuyết chất cao.

Bên ngoài băng tuyết ngập trời, trong nhà lại ấm áp như xuân.

Bây giờ cặp song sinh đã được nửa tuổi, vẫn là hai đứa bé hay ăn hay uống như trước.

Hồi trước Đội trưởng Cố có xuống cái thôn dưới chân núi đi tìm ông thợ mộc già đặt làm hai chiếc giường nhỏ cho hai con ngủ.

Trên chiếc giường nhỏ treo đủ loại tấm thẻ vẽ động vật với màu sắc sặc sỡ, còn có vài quả cầu bằng lông nữa, đều do mẹ Cố và Lâm Vãn Thanh làm cho hai nhóc cả.

Còn thẻ vẽ động vật là do ba anh trai làm, nói là em trai em gái nhìn thấy tấm thẻ này sẽ nhớ tới bọn họ. Cố Trạch là tấm hình con ngựa, Cố Tiểu Nhị là tấm hình con khỉ, còn Tiểu Cố An là hình con hổ. Nói thì nói như thế, nhưng khi Lâm Vãn Thanh nhìn vào thì chỉ thấy được một đống bùi nhùi mà thôi.

Lúc này ba đứa lớn trong nhà đang cầm đủ loại đồ chơi như trống bỏi, lục lạc chơi với hai đứa nhỏ.

Từ khi hai đứa bé này được nửa tuổi, chỉ cần có thời gian rảnh là cả ba nhóc lớn trong nhà đều đi đến bên cạnh chiếc giường nhỏ, luôn miệng nói với hai nhóc.

“Đoàn Đoàn gọi anh cả đi”

“Viên Viên gọi anh hai đi”

“Gọi anh út”

“Ê a a.”

“A a.”

Ba đứa lại thất bại, Cố Tiểu Nhị nản lòng cầm trống bỏi: “Sao em trai em gái vẫn còn chưa gọi anh vậy?”

“Hai đứa nó mới có nửa tuổi thôi, vẫn còn chưa nói được đâu” Mẹ Cố đeo kính lão ngồi đọc sách bên cạnh, bà ấy cười nói.

“Bà nội ơi, khi nào thì em trai em gái mới có thể nói chuyện được vậy?”

“Khoảng hơn một tuổi ấy”

Tiểu Cố An đi đến, bây giờ thằng nhóc này đã sắp bốn tuổi rồi, bởi vì được nuôi rất tốt nên bây giờ lại càng thêm béo tròn.

Hôm trước Lâm Vãn Thanh vừa mới cho cân ký cho thằng nhóc này xong, tận 24 ký!

Ừ, đúng là một Tiểu béo ú xứng đáng với tên gọi.

Lâm Vãn Thanh sợ cứ tiếp tục như thế thì sau này cậu nhóc sẽ trở thành một Tiểu Cố An mồm miệng tròn vo mất, Đội trưởng Cố nghe thế bèn vui vẻ nói có thể để Tiểu Cố An cùng đi rèn luyện với hai anh trai. Lâm Vãn Thanh cảm thấy đây cũng là cách hay, bèn nghiêm túc thông báo cho cậu nhóc.

Vốn tưởng rằng thằng nhóc này sẽ phản đối cơ, ai ngờ vừa nghe vậy, cậu nhóc đã cười lộ mấy chiếc răng sữa.

“Bà nội ơi, đợi khi Đoàn Đoàn Viên Viên biết nói, con có thể đưa các em đi huấn luyện đó.” Tiểu Cố An vui vẻ. Mẹ Cố ôm Tiểu Cố An, yêu thương nói: “Được, đợi em trai em gái lớn rồi sẽ đi theo An An của chúng ta huấn luyện nhé”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play