Lâm Vãn Thanh cũng khen: “Con trai nhà chúng ta đúng là một người anh tốt mà”

“Hì hì…”

Cậu nhóc rất vui vẻ, đứng thẳng lưng ưỡn ngực.

“Con chính là anh út đó!”

Tiếng kêu đầu tiên của em trai em gái nhất định sẽ là anh út.

Cố Trạch và Cố Tiểu Nhị liếc nhìn nhau, em trai út ngốc thật.

Đến khi hai em biết nói, nhất định câu đầu tiên sẽ là anh cả/anh hai cho mà xem!

Cả ba cậu anh trai đều không thể ngờ được, tiếng kêu đầu tiên của em trai em gái không phải anh cả, không phải anh hai, cũng không phải anh út, mà là ăn ăn!

Câu chuyện là thế này, sau khi hai đứa nhóc được nửa tuổi, mẹ Cố nói đã có thể ăn thêm đồ ăn rồi, thế là hai mẹ

chồng nàng dâu bắt đầu chưng trứng nấu canh, nghiền trái cây cho hai nhóc ăn.

Trước nửa tuổi, đồ ăn của hai nhóc chỉ có sữa mẹ thôi.

Một khi đã có thể thử ăn đồ ăn, cả hai đứa bé cứ như là mở ra được cánh cửa của mỹ thực vậy, vừa đến giờ cơm đã giương đôi tay nhỏ bé ra kêu “a a” với mẹ với bà nội.

Ý bọn nhóc là muốn bảo mẹ với bà nội mau chóng cho nhiều đồ ăn hơn ấy mà.

Lâm Vãn Thanh chỉ có thể phát huy đủ loại kỹ năng, suốt ngày làm đồ ăn ngon cho hai nhóc.

Gì mà khoai tây nghiền, chuối tiêu nghiền, bí đỏ nghiền, rau nghiền, tôm nghiền, thịt viên nghiền,… chỉ cần là đồ có thể ăn, Lâm Vãn Thanh đều từng làm một lần.

Thế là cả hai đứa nhóc trong nhà hoàn toàn trở thành đồ tham ăn.

Muốn uống sữa mẹ, các loại mỹ thực cũng muốn ăn, sữa bột bà nội pha cũng muốn uống.

Ngày qua ngày, hai đứa bé càng ngày càng trở nên béo tròn hơn, đến cả dưới cằm cũng có thêm hai ngấn thịt nhỏ.

Nếu đặt hai nhóc này với Tiểu Cố An ở cùng một chỗ, ừm, chắc chắn sẽ thành nhóm ba người tham ăn cho xem.

Thấy cặp song sinh đã có thể ăn có thể uống rồi, Lâm Vãn Thanh định cai sữa cho hai nhóc.

Vốn tưởng cai sữa cho hai đứa bé này rất dễ dàng, ai ngờ đến khi Lâm Vãn Thanh cố ý ra ngoài nửa ngày, đợi đến tối lúc cô trở về nhà, cả hai cô cậu nhóc đều đã khóc thành mèo hoa hết rồi.

Vất vả lắm mới dỗ được, nhìn hai đứa bé đang ngủ khò khò, Lâm Vãn Thanh u sầu cảm thán với Đội trưởng Cố: “Sao em cảm thấy cứ như chúng ta đang nuôi hai con heo nhỏ ấy”

“Sao vậy?”

Đội trưởng Cố giả vờ không biết, anh muốn chọc cho vợ mình vui vẻ.

Không ngờ, Lâm Vãn Thanh lại cong môi chỉ về phía anh: “Chẳng phải là ở ngay đây đã 1 con rồi à”

Đội trưởng Cố: ””

Qua năm mới, cuối cùng hai nhóc con cũng cai sữa thành công, cái miệng nhỏ nhắn cũng bắt đầu mọc răng sữa, ngày nào cũng chảy nước miếng.

Mẹ Cố dùng vải bông mềm làm hai cái yếm hứng thức ăn cho hai đứa, mỗi đứa một cái, cứ hễ sáng sớm thức dậy thì lại đeo lên cổ hai nhóc, vừa sạch sẽ lại vừa đẹp.

Lâm Vãn Thanh thấy sau khi biết đi, hai nhóc lúc nào cũng đi đông đi tây trong nhà, thấy thứ gì mới mẻ cũng muốn nhét vào trong miệng một cái để nếm thử xem nó có vị gì, mẹ Cố và ba đứa nhóc lớn trong nhà lúc nào cũng phải đi theo phía sau sợ xảy ra chuyện.

Thế là cô thường xuyên làm một ít bánh bích quy cho hai nhóc, thỉnh thoảng lại nhét một cái vào miệng hai đứa, bớt nói nhiều, cũng đỡ thèm hơn, tóm lại là từ khi có bánh bích quy thì cuối cùng cả hai cô cậu cũng yên tĩnh được một chút.

Tết Đoan ngọ, trường học được nghỉ.

Nhà nhà đều gói bánh chưng, treo túi ngũ độc.

Năm nay trong nhà có thêm mẹ chồng và hai con nhỏ, Lâm Vãn Thanh bèn kết hợp khẩu vị của cả nhà lại, gói bánh chưng nhân ngọt, nhân thịt và nhân táo đỏ.

Nhân ngọt là cho mẹ Cố ăn, nhân thịt là cho năm đứa bé trong nhà ăn, còn bánh chưng táo đỏ thì là do Lâm Vãn Thanh thích ăn.

Còn về phần Đội trưởng Cố có địa vị thấp nhất trong gia đình ấy hả, chỉ cần không phải đồ ngọt thì anh ăn cái gì cũng được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play