Người ta thường nói con gái giống ba, Viên Viên cũng không ngoại lệ, so với anh trai sinh đôi Đoàn Đoàn, cô bé có mười phần thì hết mười một phần giống như ba mình, y hệt một Phó đoàn trưởng Cố bản mini, còn mắt hạnh môi anh đào thì lại cực kỳ giống với Lâm Vãn Thanh.

“Đứa bé này xinh quá đi à” Tang Tiểu Lan vừa nói xong đã kề sát mặt đến, vươn cái móng tay được chừa thật dài ra giả vờ như vô tình muốn véo khuôn mặt nhỏ bé mềm mại của cô bé.

Mẹ Cố quýnh lên, một tiếng “bẹp” vang lên, bàn tay nhỏ của Viên Viên đã tát lên trên mặt của Tang Tiểu Lan rồi.

“יווו”

Tang Tiểu Lam che mặt lại giận dữ nói: “Sao cháu gái nhà bà lại đánh người vậy?”

“Bình thường Viên Viên nhà tôi vừa ngoan lại vừa hiểu chuyện, có lẽ là do thấy ai đó không vừa mắt ấy”

Mặt mẹ Cố vẫn đầy sự dịu dàng ôn hòa, nhưng lời bà nói thì lại có thể khiến người ta tức chết.

Nói vậy là có ý gì hả?

Tang Tiểu Lan nổi giận.

“Nói tiếng người, sao thế, cô nghe không hiểu hả?”

Mẹ Cố ôm Viên Viên, mặt thì như kiểu đang nói “con bé này mới có bấy nhiêu tuổi đã bị đần rồi, thật đáng thương”, sau đó không thèm để ý đến cô ta nữa.

Bà ấy ôm cục cưng Viên Viên trở về nhà.

“Cháu gái ngoan về nhà với bà nội nha”

“A a.”

“Ô kìa, cục cưng Viên Viên có thể nghe hiểu ý bà nội hả, thông minh quá

“Ê a.”

“Ha ha, Viên Viên muốn hôn bà nội à, giỏi quá!”

Tang Tiểu Lan: Đờ mờ nhà nó!

Cô ta tức c.h.ế.t mất!

Mẹ Cố ôm Viên Viên về nhà thì trời cũng đã gần tối, Lâm Vãn Thanh vừa đúng lúc làm cơm tối xong.

Thấy mẹ chồng đưa con gái về nhà, cô thuận tay ôm lấy rồi sờ gương mặt nho nhỏ của con gái: “Viên Viên có đói bụng không nào?”

“A a.”

Cô bé vỗ vỗ n.g.ự.c của mẹ, mở miệng kêu ê a vài tiếng.

Xem ra là đã đói bụng rồi.

Lâm Vãn Thanh cho con bé uống sữa, sau khi uống no rồi cô bé lại giơ đôi tay nhỏ bé lên cùng bị bộ ê a với anh trai.

Cả gia đình cùng ngồi quây quần ăn cơm, mẹ Cố kể lại mọi chuyện đã xảy ra lúc chiều một lần nữa, giọng nói đầy áy náy: “Thanh Thanh à, đều do mẹ sai cả, mẹ không biết cô ta là người như thế.” Lâm Vãn Thanh không thèm để ý, chỉ xua tay: “Không sao đâu mẹ, Viên Viên cứ như trái ớt ấy, chỉ có chuyện con bé bắt nạt người khác thôi à. Huống chi là do chính Tang Tiểu Lan tự đi đến để bị đánh mà”

Mẹ Cố nghe thế bèn nhìn về phía Viên Viên đang nắm lấy mũi của Cố Tiểu Nhị không buông, thấy an lòng hơn nhiều, bà cũng cảm thấy buồn cười: “Làm gì có ai làm mẹ lại nói con gái của mình như thế chứ, Viên Viên nhà ta ngoan lắm mà”

Viên Viên cứ như hồ ly vậy, cô bé bỗng thả tay ra không nắm mũi anh trai nữa, mà quay lại kêu “a a” với mẹ Cố. Trông đáng yêu biết bao nhiêu, mẹ Cố vui vẻ nhướng mày, ôm cô bé lại kêu cục cưng một hồi. Lâm Vãn Thanh liếc nhìn cô con gái làm trời làm đất ở nhà, không khỏi rầu rĩ vì sau này trong nhà lại có thêm một đứa ngang ngược nữa.

Cô còn đang nghĩ ngợi thì đã thấy ba anh trai lớn nghe bảo em gái suýt bị uất ức đã chạy đến đứng xung quanh

Viên giỏi quá, biết đánh người xấu nữa”

“Viên

“Lại đây, anh lau tay cho nè.”

“Viên Viên, cho anh hôn hôn nha

“Ê a!”

“Mẹ ơi, anh ơi cứu em, Viên Viên lại nhéo lỗ tai em rồi!”

||

Chín giờ tối, Cố Hoài An mới trở về tới nhà.

Cặp song sinh đã sớm ngủ khò khò rồi.

Lâm

Vãn Thanh mặc áo ngủ đi ra ngoài: “Ăn cơm tối chưa?”

“Anh ăn rồi”

Cố Hoài An vỗ vỗ chiếc bụng nhỏ của con gái, kéo chăn cho con trai rồi mới ngồi xuống.

“Em không buồn ngủ à?”

Bây giờ đã hơn chín giờ, nếu là bình thường thì vợ anh đã sớm đi ngủ rồi.

“Còn chưa, hôm nay có giáo viên gọi điện thoại đến, nói muốn cho Tiểu Trạch nhảy lên lớp ba, anh cảm thấy có được không?”

Lần trước khi họp phụ huynh, Hiệu trưởng trường học đã nói chuyện này rồi, khi đó chỉ là có ý định thôi, còn bây giờ là làm thật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play